Nghe vậy, Liễu Tịnh Lâm nghi ngờ liếc nhìn Vân Yên, hiện tại sao lại giả trang thành bộ dáng hiền lành dễ chịu rồi, ngày đó đánh nàng, nàng còn chưa quên đâu.
Chậm rãi đi vào phòng thu ngân, Liễu Tịnh Lâm cầm hóa đơn trên bàn lên, lật nhìn mấy lần, sau đó nhìn Vân Yên, giễu cợt nói: "Ngươi chúc thọ cho cha ngươi như vậy sao? Đường đường đại thọ của Tướng gia lại làm thành như vậy, ngươi không sợ người khác nhạo báng?"
Hà Văn liếc nhìn Vân Yên, chuẩn bị lên tiếng, lại bị Vân Yên giành nói trước một bước: "Nhị nương, chúc thọ chẳng qua là ăn một bữa cơm là xong, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, không phải sao?"
"Tiết kiệm? Ngươi làm như đây là nhà nghèo sống qua ngày?" Liễu Tịnh Lâm khinh thường nói, sau đó nhìn Hà Văn, nói: "Hà quản gia, ngươi là lão nhân ở Tướng phủ, thấy Tam tiểu thư phạm sai lầm cũng không chỉ điểm, không phải là để người khác chê cười Tướng phủ chúng ta sao?"
Hà Văn cúi đầu nghe Liễu Tịnh Lâm trách mắng, muốn nói nhưng Vân Yên căn bản không cho hắn có cơ hội mở miệng.
"Nhị di nương, chuyện này không nên trách cứ Hà quản gia, hắn chỉ nghe lệnh làm việc thôi." Vân Yên nghiêm mặt nói.
Lần này Hà Văn càng thêm không rõ, đây rõ ràng là đề nghị của hắn, vì sao Tam tiểu thư nói hắn nghe lệnh làm việc? Nhìn thái độ của Vân Yên, trong lòng hắn mơ hồ có dự cảm xấu.
Liễu Tịnh Lâm đặt hóa đơn lên bàn, ngồi vào ghế tự rót cho mình một ly trà, uống một ngụm liền phun ra: "Đây là cái trà gì, khó uống như vậy!"
Nhìn bộ dạng Liễu Tịnh Lâm la lối om sòm, Vân Yên chỉ cảm thấy buồn cười, nếu như nàng biết trà này là vị Tướng gia đại nhân kia hạ lệnh dùng, thì sẽ phản ứng thế nào đây?
"Nhị di nương, những thứ này đều là Yên Nhi chưa chuẩn bị tốt, đại thọ sắp tới, Yên Nhi không muốn xảy ra chuyện không may, đến lúc đó, không chỉ là mặt mũi cha, ngay cả mặt mũi Nhị di nương cũng không giữ được, cho nên kính xin Nhị di nương chỉ điểm một hai." Vân Yên bày ra bộ dáng cầu hiền nhược khác nhìn Liễu Tịnh Lâm.
Ánh mắt Liễu Tịnh Lâm hơi đổi, quan sát vẻ mặt lúc này của Vân Yên, nàng thật lòng hay giả bộ? Dường như nghĩ tới điều gì, nàng khẽ cười nói: "Mọi người đều là người một nhà cả, chỉ là gần đây Nhị nương hơi thiếu bạc, không biết Tam tiểu thư có thể dàn xếp không."
Muốn làm giao dịch với nàng sao? Vân Yên liếc qua Hà Văn, nói: "Còn không mau đi lấy cho Nhị di nương 100 lượng bạc."
Hà Văn cả kinh, 100 lượng, nhiều như vậy? Nhưng nhìn nét mặt không cho xen vào của Vân Yên, hắn đành phải nghe lời, lấy ngân phiếu 100 lượng đưa ra.
Vân Yên để ngân phiếu tới trước mặt Liễu Tịnh Lâm, nàng thấy ngân phiếu, đang chuẩn bị cầm lại bị Vân Yên thu về, chụp hụt, Vân Yên cười khẽ: "Hiện tại Nhị di nương nên nói thôi."
Liễu Tịnh Lâm trấn định tinh thần, khinh thường nói: "Không phải rất đơn giản sao, thọ yến năm nay nghe nói Hoàng thượng cũng muốn đến, đương nhiên phải nhiều gấp đôi năm trước mới được, nếu không làm sao nghênh đón thánh giá?"
Nghe vậy, Vân Yên gật đầu, đưa ngân phiếu cho Liễu Tịnh Lâm, cười nói: "Đa tạ Nhị di nương."
Ngân phiếu tới tay, Liễu Tịnh Lâm thầm nghĩ mục đích đã đạt được, lúc này xoay người rời đi.
"Tam tiểu thư, chuyện này..." Hà Văn muốn nói điều gì.
Vân Yên lại trực tiếp cầm hóa đơn trên bàn xé nát, nàng cười nhìn Hà Văn, nói: "Không nghe thấy vừa rồi Nhị di nương nói sao? Chi phí tăng gấp đôi!"