Kiều Kiều Sư Nương

Chương 365: Tĩnh Văn nương tử

“Ân…!”

Hà Tĩnh Văn giãy dụa một hồi nhưng chỉ làm nàng càng thêm kiệt sức mà thôi. Lúc này cơ thể nàng không còn chút khí lực nào, cũng không còn cách nào cự tuyệt Lăng Phong được nữa.

“Nếu như không thể hận cả đời thì cứ yêu vậy!”

Hà Tĩnh Văn đột nhiên nồng nhiệt hôn Lăng Phong, nước mắt lại từ hai khóe mắt chảy xuống, không biết là do ủy khuất hay động tình nữa. Trong những giọt nước mắt trong suốt kia chất chứa bao nhiêu sự chua xót và bất đắc dĩ. Cuộc sống sắp tới của nàng sẽ hạnh phúc thật sao?

Lăng Phong nhìn hai hàng nước mắt đó mà lòng nghẹn lại. Ánh mắt hắn hơi đỏ lên, hắn thật sự cảm thấy hổ thẹn với nàng. Chỉ thấy hắn cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên từng giọt nước mắt trên khuôn mặt nàng như muốn nuốt chúng vào.

Không mặn? Lại còn mang theo một ít mùi thơm? Vậy hẳn là do hạnh phúc ngọt ngào nên mới khóc nhỉ?

Lăng Phong quan tâm từng chút một hỏi nhỏ: “Tĩnh Văn, nàng còn buồn không?”

Hà Tĩnh Văn đột nhiên trầm mặc, nàng liếc nhìn Lăng Phong rồi thản nhiên nói:

“Nếu như chàng nói mà không nhưng không làm được thì cả đời này ta sẽ không để chàng sống thoải mái đâu!”

Lời này tuy có vẻ lãnh đạm nhưng thật ra lại chứa sự nóng bỏng, xem ra Hà Tĩnh Văn đã nguyện ý trở thành nữ nhân của Lăng Phong rồi.

Lăng Phong vui sướиɠ vô cùng, hắn cảm thấy toàn thân lâng lâng, không tưởng tượng được là mỹ nhân lạnh lùng cao ngạo một đời như Hà Tĩnh Văn lại thần phục hắn.

Lăng Phong ôm Hà Tĩnh Văn thật chặt, mừng rỡ nói: “Nương tử của ta, bảo bối của ta… Ta yêu nàng quá đi! Ta nhất định sẽ khiến nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời này.”

“Phi!”

Hà Tĩnh Văn kiều mị lườm hắn, nói: “Đây đều là lời đàn ông bọn chàng dùng để lừa người mà thôi!”

Lăng Phong nghe nàng nũng nịu như vậy liền thấy cả người như mềm đi. Hắn vừa hưng phấn vừa tự hào hôn lên má nàng một cái rồi nói:

“Tĩnh Văn a, ta hứa với nàng nếu đó là một lời nói dối thì ta sẽ dùng cả đời để giữ nó. Giống như nếu nàng là một giấc mộng đẹp của đời ta thì ta nguyện không tỉnh lại để giấc mộng mãi tồn tại.”

Hà Tĩnh Văn thẹn thùng rúc mặt vào trong l*иg ngực hắn hờn dỗi: “Ta nói là muốn gả cho chàng bao giờ vậy?”

Hắn cười lớn: “Hiện tại thì chưa, nhưng qua hôm nay thì nàng nhất định sẽ là nương tử của ta.”

“Chàng xấu quá đi!”

Hà Tĩnh Văn làm nũng sẵn giọng trách.

Lăng Phong rốt cuộc cũng không chịu nổi sự dụ dỗ của Hà Tĩnh Văn, hắn mạnh mẽ ôm lấy cơ thể đẫy đà đó rồi kề mũi hít một hơi thật sâu. Trên người nàng, hắn ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt lúc có lúc không.

Lăng Phong rúc đầu vào cổ nàng hít lấy hít để, đến nổi “tiểu Lăng Phong” phía dưới cứng ngắc lên tiếng kháng nghị, vừa vặn chạm vào địa phương ấy của Hà Tĩnh Văn làm cho toàn thân nàng run rẩy. Nàng ngượng ngùng nói:

“Chàng thật là bại hoại!”

Lăng Phong ra vẻ xấu hổ xin lỗi: “Nương tử, ta… ta thật sự không nhịn được…”

“Nhịn không được? Không lẽ đối với nữ nhân nào chàng cũng không nhịn được sao?”

Lăng Phong chợt cười hì hì: “Nương tử a, lần này nàng nói sai rồi. Chỉ có đối với nữ nhân mà ta yêu ta mới không nhịn được thôi đó!”

Hắn vừa nói xong liền ôm trọn nàng vào lòng rồi xoay tròn trong phòng.

“A…!”

Hà Tĩnh Văn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cả người cứ như lâng lâng trên mây. Nàng nói vội:

“Chàng đúng là khắc tinh của nữ nhân, nữ nhân nào gặp phải chàng thật sự là khổ tám kiếp luôn!”

Lăng Phong nhìn nàng cười gian:

“Thật sao? Xui xẻo vậy hả? Nhưng sao lúc này ta ngửi trên người nàng toàn nghe mùi thơm của hoa Điềm Điềm nhỉ? Đâu có chút mùi mốc meo nào đâu?”

“Phi… Chàng mới mốc meo đó!”

Hà Tĩnh Văn kiều mị mắng: “Chàng đúng là một tên ác ma bại hoại mà!”

Lăng Phong vẫn cứ trưng bộ mặt thành thành thật thật ra nói: “Thật là oan uổng quá, lời ta nói đều là sự thật a. Trên người nàng không có chút xíu mùi mốc meo nào, chỉ có mùi thơm của tiên nữ làm cho ta… làm cho ta…”

“Hừ… làm cho chàng thế nào?”

Hà Tĩnh Văn hờn dỗi hỏi, hai bầu vυ' trước ngực nàng theo cử động rung rinh làm cho dục hỏa trong mắt Lăng Phong tăng vọt.

“Làm cho ta kiềm lòng không được muốn ăn nàng!”

Lăng Phong mặc kệ mọi thứ ôm chầm lấy nàng nằm xuống giường. Hai bàn tay hắn gắt gao ôm nàng vào lòng rồi cúi đầu nhiệt liệt hôn nàng, hôn đến mức khiến nàng thiếu chút nữa không thở nổi.

“A! Ta biết ngay chàng muốn cái đó mà, chàng cái tên đại phôi đản này… Ân…”

Hà Tĩnh Văn mặc dù luôn miệng kêu lên bất mãn nhưng hai tay nàng vẫn bất chấp sống chết ôm chặt lấy eo Lăng Phong, cặp mông căng tròn thì ra sức giãy dụa.

Lăng Phong hôn lên mặt nàng rồi trượt dần xuống môi, nhẹ nhàng lướt xuống cổ rồi lại chậm rãi từ từ đi xuống nữa. Hắn cũng theo thế hôn mà chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay lần mò cởϊ qυầи áo của Hà Tĩnh Văn ra. Từng món đồ trên người Hà Tĩnh Văn dưới bàn tay của Lăng Phong nhanh chóng thoát ly chủ nhân của mình. Lăng Phong sau khi vừa cởi hết quần áo của Hà Tĩnh Văn ra, nhìn thấy hai bầu vυ' hồng hào to tròn đến độ dù là ai nhìn thấy cũng lạc mất hồn phách, hắn kìm lòng không được liền xộc đến ngậm vào ra sức mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để.

Còn Hà Tĩnh Văn thì dùng hai tay ra sức ôm đầu Lăng Phong dúi vào ngực mình. Nàng nằm trên giường, thân thể mềm mại hơi cong lại, mơ mơ màng màng rêи ɾỉ nhè nhẹ.

Nhìn thấy tiên nữ trong lòng mình động tình như thế, trong lòng Lăng Phong đắc ý một hồi, hắn cười nói:

“Tĩnh Văn nương tử ơi, ta thật chưa bao giờ thấy qua ai mê người như nàng nha…”

“Ân…!”

Hai gò má nàng lập tức đỏ ửng lên vì vui sướиɠ, hơn nữa sự thẹn thùng này cũng vô tình làm Hà Tĩnh Văn tăng thêm vài phần quyến rũ động lòng người.

Nàng cố làm ra vẻ, gắt giọng nói: “Không cho chàng nhìn! Lúc nào cũng muốn chọc ghẹo người ta, ghét!”

Lời vừa dứt thì tiếp đó là một cơn mưa phấn quyền đánh lên l*иg ngực Lăng Phong. Một lúc lâu sau, Hà Tĩnh Văn mới chịu buông tay nép vào ngực hắn làm nũng.

Trên khuôn mặt nàng phủ một tầng mưa xuân, đôi mắt e lệ gợϊ ȶìиᏂ, thân thể mềm mại thì không ngừng run rẩy. Hai cặp mắt nhìn nhau, chỉ thấy trong đấy tràn ngập xuân tình và dục hỏa!

Lăng Phong như con thiêu thân lao vào dục hỏa, giọng nói cũng dần khàn đi vì động tình: “Đúng! Ta muốn khi dễ nàng đấy! Bởi vì, ta muốn dẫn nàng tìm đến thứ hạnh phúc khoái hoạt nhất thiên hạ!”

Hắn nói xong liền gắt gao ôm lấy Hà Tĩnh Văn rồi hôn lên đôi môi nàng.

“A…!”

Hà Tĩnh Văn cũng “ô ô a a” một hồi dài rồi cũng động xuân tình ôm chặt lấy Lăng Phong.

Lăng Phong nghe thấy tiếng hơi phát ra từ kẽ môi cùng tiếng tim đập dồn dập của Hà Tĩnh Văn liền không muốn mất thời gian nữa. Chỉ thấy hắn trở mình đè nàng xuống giường…

Dưới ánh đèn dầu lập lòe, làn da của Hà Tĩnh Văn còn trơn mịn bóng bẩy hơn, từng đường cong như rung động dưới ánh lửa. Lăng Phong tham lam vuốt nhẹ xuống vùng tiểu phúc cao cao, tay kia thì không ngừng nắn bóp hai vυ' căng tròn, trong lòng sướиɠ không thể tả. Thật sự phải nói là không có chỗ nào chê được!

Kịch chiến một hồi lâu, cái giường nhỏ lúc này giống như một chiếc thuyền lá lênh đênh trên biển rộng đang nổi bão, bị sóng gió vùi dập, theo từng nhịp va chạm của hai người mà không ngừng lắc lư.

Từng cơn xuân triều không ngừng vùi dập khiến Hà Tĩnh Văn càng ôm Lăng Phong chặt hơn, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, chiếc miệng nhỏ như cánh hoa đào cũng run run thở gấp. Nàng nằm gục xuống giường, toàn thân như tê liệt hết. Đó là một loại cảm thụ nàng chưa bao giờ đạt được, sung sướиɠ đến nỗi linh hồn nhỏ bé của nàng như muốn bay lên, bay cao lên, phiêu phù trong không trung. Còn thể xác nàng thì vô lực rúc vào người Lăng Phong một cách ôn nhu, có điều dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng, thân thể nàng đôi khi cũng vặn vẹo một cách vô thức.

Lăng Phong bị cơn lửa dục thúc giục vội vã đẩy Hà Tĩnh khiết về phía trước khiến nàng nằm ngửa ra sau đó nâng hai đùi ngọc trắng như tuyết của nàng lên vai mình. Tiếp đó hắn đem cây côn th*t đặt trước cửa âm động, một thức Bá Vương Cử Đỉnh được xuất ra, cây côn th*t đã hung hăng cắm sâu vào trong cơ thể của Hà Tĩnh Khiết.

“Á…!”

Hà Tĩnh Văn như được đẩy lêи đỉиɦ cực lạc.

Lăng Phong cứ thế một mạch làm cho Hà Tĩnh Văn chết đi sống lại mấy lần, dục tiên dục tử mấy bận mà khí thế vẫn như Lưu Tinh Truy Nguyệt.

“Ông ~~ !”

Lúc này Lăng Phong cùng Hà Tĩnh Văn cùng cảm thấy trong đầu nổ vang một hồi, giống như mọi suy nghĩ, lo âu bị đánh bay đi hết vậy. Ngay sau đó thân thể cả hai điên cuồng tiết xuất ra, thân thể cũng như bị cảm giác bùng nổ đó đánh nát ra thành từng mảnh nhỏ, đến cả linh hồn cũng không biết đã đi về một chân trời xa xăm nào đó. Luồng khí nóng bỏng thì vẫn còn đang chảy vòng bên trong cơ thể của Hà Tĩnh Văn.

Hà Tĩnh Văn rốt cuộc cũng chìm vào hôn mê, mất phương hướng lạc trong thế giới ôn nhu của Lăng Phong…

Bề ngoài thì Hà Tĩnh Văn như đang hôn mê, nhưng thật ra nàng so với ai khác đều hiểu rõ hơn, tiếp sau đây nàng phải làm sao để đối mặt với người đời đây? Đối với nàng mà nói, nàng không muốn phải đập đầu vào tường mà chết đi, cũng không muốn sống trong tủi nhục.

Hiển nhiên, cả hai kết cục đều là thứ nàng không muốn.

Lăng Phong nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, khẽ vuốt mái tóc dài của nàng rồi ôn nhu nói:

“Tĩnh Văn à, ta đã nói rồi, mọi chuyện hôm nay xảy ra đều là trời cao một tay an bài cả. Nếu nàng hận ta thì cứ trừng phạt ra đi, có gì không vui cũng cứ nói ra chứ đừng giữ buồn bực trong lòng, càng không nên nghĩ đến việc tự sát. Bởi vì đó thật sự không phải là cách giải quyết vấn đề tốt nhất đâu!”

Hà Tĩnh Văn chợt cảm thấy một cỗ lực ôn nhu từ từ đi vào trong lòng mình dỗ dành cảm xúc đau xót trong nàng, kéo nội tâm đang khô cạn của nàng vào một hồ nước mát mẻ. Thứ cảm giác ngọt ngào, mát lạnh này Hà Tĩnh Văn chưa bao giờ được hưởng thụ qua, thật sự là vô cùng thoải mái.

Nhìn thấy sắc mặt Hà Tĩnh Văn khẽ đổi, Lăng Phong mới biết lời nói vừa rồi rất có tác dụng. Vì vậy giọng hắn càng thêm ôn nhu hơn:

“Tĩnh Văn, nàng đừng sợ, từ hôm nay trở đi Lăng Phong ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ nàng và Ngọc Khiết, vĩnh viễn vì hai người che mọi mưa gió. Ta sẽ giúp nàng xóa bỏ tất cả phiền não, làm cho nàng trở thành một nữ nhân hạnh phúc khoái hoạt, không còn đau thương thống khổ nữa.”

Những lời này cũng không phải chỉ để làm Hà Tĩnh Văn vui, mà đây thật sự là những suy nghĩ trong lòng Lăng Phong.

Có thể chiếm hữu hai mẹ con mê người như Hà Tĩnh Văn và Hà Ngọc Khiết là chuyện mà nam nhân trên giang hồ khát vọng nhưng không thành. Đây thật sự là diễm phúc trời ban, Lăng Phong hắn lại há có thể bỏ qua sao? Về phần an toàn và hạnh phúc mà hắn hứa với hai người các nàng thì hắn cũng tự tin có thể làm được.

Thời gian dần trôi qua, thần trí của Hà Tĩnh Văn rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, nàng giật mình than: “Không… Ta không thể!”

“Chúng ta đã đến nước này, nàng vẫn còn chưa thông suốt?”

Lăng Phong nghe xong liền quát lên:

“Vì sao không thể? Ta mặc kệ quá khứ và hiện tại của nàng, ta chỉ quan tâm tới tương lai của nàng mà thôi. Nàng biết không? Tương lai nàng còn phải đi một con đường rất dài, còn rất nhiều niềm vui, thậm chí chúng ta sẽ có con, nàng sao có thể cứ như vậy buông tay? Ta hứa sẽ đem đến cho nàng hạnh phúc thì ta sẽ làm được, tin tưởng ở ta!”

“Không phải, tướng công a… Ta chỉ là… Ta cảm thấy thân thể ta không tròn vẹn, đã như cây liễu sau đêm giông bão, làm sao có thể…”

Hà Tĩnh Văn do dự một hồi lâu, rốt cuộc cũng mở lời.

Lăng Phong giờ mới hiểu thì ra là Hà Tĩnh Văn lo lắng sợ không xứng với mình. Trong lòng hắn chợt nổi lên một cảm giác trìu mến, nói một cách kiên định:

“Ta chưa từng ghét bỏ quá khứ và tao ngộ của nàng lúc trước, ta chỉ yêu nàng ở hiện tại và tương lai. Làm người chẳng lẽ không nên tiến về phía trước sao?”

Hà Tĩnh Văn chợt thút thít nỉ non: “Thế nhưng Ngọc Khiết và chàng đã là vợ chồng thật sự, ta… ta…”

Lăng Phong liền tiến lên nắm lấy hai bờ vai nhu nhược của Hà Tĩnh Văn, nói nhẹ:

“Chẳng lẽ ta và nàng không phải vợ chồng thật sự sao? Hai mẹ con nàng đều là nữ nhân mà ta yêu thương, mẹ con cùng gả cho một người cũng không phải điều đáng gièm pha gì. Cho nên sao nàng phải quan tâm đến những lời lẽ của người đời? Cái ta muốn chính là hạnh phúc suốt đời của hai mẹ con nàng, hiểu không?”

Hà Tĩnh Văn nghe Lăng Phong nói xong liền rung động cả người: “Ta thật sự có thể không cần quan tâm sao?”

Lăng Phong gật đầu quả quyết: “Nếu như trời cao vì hành vi này mà trừng phạt chúng ta thì cứ để cho một mình Lăng Phong ta gánh chịu là được rồi. Cho dù đó là ngũ lôi oanh đỉnh, ngũ mã phanh thây thì ta cũng không sợ…”

“Không… Không được nói như thế!”

Hà Tĩnh Văn xúc động đưa tay che miệng Lăng Phong lại, một lúc lâu sau mới mị hoặc nhìn Lăng Phong, nói:

“Từ hôm nay trở đi, cả thể xác lẫn tinh thần của tỷ tỷ đều giao phó cho ngươi rồi đó! Chàng chính là trời của ta và Ngọc Khiết, nếu như chàng có gì thì mẹ con chúng ta phải làm sao đây? Làm sao đối mặt với tương lai đây?”

Lăng Phong nghe thế trong lòng liền vui vẻ không ngớt. Hắn không tưởng được lại có thể dễ dàng chinh phục trái tim của một mỹ nhân như vậy. Chỉ thấy hắn ôm nàng vào lòng rồi đặt lên môi nàng một nụ hôn ngọt ngào, sau đó cười:

“Ta liền mang nàng về Nam Cung thế gia, để cho nàng và Ngọc Khiết ở cùng một chỗ… Sau đó cùng ở trên giường hầu hạ tướng công ta…”

“Bại hoại… Chàng thật không biết xấu hổ a!”

Nghe mấy lời nịnh nọt của Lăng Phong, trong lòng Hà Tĩnh Văn cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Nhưng nàng cũng có chút rụt rè, nhịn không được đưa hai tay đánh yêu mấy cái lên bộ ngực hắn.

Sau khi trải qua ‘lễ tẩy rửa’ của Lăng Phong, Hà Tĩnh Văn càng xinh đẹp động lòng người hơn, khuôn mặt thanh tú trắng nõn, đôi môi anh đào đỏ mọng càng thu hút sự chú ý hơn cả.

Lăng Phong nhẹ nhàng đi đến sau lưng nàng, hai tay vòng qua vai ôm lấy nàng, ghé vào tai nàng thủ thỉ:

“Nương tử, nàng thật sự rất mê người nha!”

Hà Tĩnh Văn mắc cỡ cúi đầu xuống, lí nhí nói: “Ta là mẹ của Ngọc Khiết đó, lớn hơn chàng đến những mười tuổi, làm sao so với mấy người Ngọc Khiết bọn họ chứ?”

“Nương tử ngoan, nàng không cần tự ti, nàng có vẻ xinh đẹp thành thục mà Ngọc Khiết không có được, đây mới là thứ khiến ta yêu thích nhất đó.”

Lăng Phong thổi nhẹ vào bên tai nàng một hơi rồi nói nhỏ.

Có điều Hà Tĩnh Văn vẫn cố giữ tỉnh táo, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Chàng bây giờ vẫn còn trẻ, tám năm mười năm sau chàng sẽ không nói như vậy đâu.”

Chỉ thấy Lăng Phong cười hì hì một cách vô lại: “Cho là một trăm năm nữa thì ta vẫn sẽ nói như vậy thôi!”

Trong lòng Hà Tĩnh Văn vô cùng ngọt ngào, cười nói: “Một trăm năm sau á? Lúc đó chúng ta đều biến thành một đống tro cốt rồi, chàng đi đâu mà nói?”

Lăng Phong cười lớn: “Đúng rồi, cho dù xuống đến địa phủ ta cũng sẽ tìm nàng mà nói đó!”

Hà Tĩnh Văn tỏ vẻ hờn dỗi, giậm chân quay đầu nói: “Không thèm nghe chàng nói nữa, chàng không phải nói là muốn về Nam Cung thế gia sao? Nhanh một chút đi!”

Lăng Phong nhìn nàng, cười gian nói: “Thì ra là nàng không đợi được muốn cùng Ngọc Khiết ở một chỗ hầu hạ ta à?”

“Ta mới không thèm!”

Hà Tĩnh Văn nghẹn ngào hét lên, hai bàn tay phấn đánh mạnh lên người Lăng Phong, vừa đánh vừa hờn dỗi: “Chàng dám nói thế hả? Người ta không thèm đi Nam Cung thế gia nữa!”

“Không đi thì không đi, chúng ta cứ ở đây động phòng hoa chúc một đêm nữa rồi về cũng được!”

Hắn vừa dứt lời thì hai tay đang vòng qua vai ôm lấy nàng liền thả xuống hai bầu vυ' căng tròn đàn hồi, vân vê rồi lại nắn bóp khiến nó biến thành muôn hình dạng. Hà Tĩnh Văn như bị điện giật rùng mình một hồi, vừa quay đầu lại thì đã cảm thấy trước mặt tối sầm lại, sau đó đôi môi đã bị miệng của Lăng Phong bao phủ. Nàng chỉ còn có thể run rẩy mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

“Phu quân xấu!”

Hà Tĩnh Văn vô lực yêu kiều trách mắng.

Lăng Phong cười da^ʍ, tà gian nói: “Ừ, cho nên lúc này ta muốn làm một lão sói xám đem con cừu non như nàng gặm hết!”

“Ân…”

Hà Tĩnh Văn lại bắt đầu khúc nhạc rêи ɾỉ do hai tay Lăng Phong đã xuất ra liên hoàn khoái công. Nàng bị Lăng Phong trêu chọc khiến cho cơn kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt tưởng chừng đã no đủ sau màn mưa xuân lúc trước lại trỗi dậy. Lý trí nàng dần trở nên mơ hồ, trong cơ thể chỉ còn lại một cổ du͙© vọиɠ nóng bỏng đang chờ Lăng Phong đến tẩy rửa, chờ hắn đến an ủi trìu mến tâm linh của nàng. Cả người Hà Tĩnh Văn khô nóng như sa mạc hạn hán, chỉ mong Lăng Phong sớm mạnh mẽ tiến vào để tắm tưới nội tâm khô cằn đó.

Lăng Phong của chúng ta tất nhiên là thuận theo khát vọng của giai nhân rồi. Chỉ thấy tay hắn nâng đôi chân ngọc thon dài của nàng đặt lên vai mình, rồi lại đem một cái gối kê dưới bờ mông trắng to đầy của nàng làm cho phía dưới của nàng được nâng lên cao, xuân quang bạo lộ! (Sói: Tư thế “Nàng tiên cá” thần thánh!”

“A… A…”

Lúc này xuân tâm của Hà Tĩnh Văn đang vô cùng nhộn nhạo, cả người không ngừng run rẩy, tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào càng khiến người nghe kí©ɧ ŧìиɧ hơn.

Lăng Phong thấy một người vốn ôn như trầm tĩnh, cao quý đoan trang như Hà Tĩnh Văn rốt cuộc cũng vứt bỏ lòng tự tôn vốn có, cuồng loạn rêи ɾỉ hét lớn liền hưng phấn không thôi. Vì thế hắn càng ra sức thúc côn, thỏa sức cuồng bạo, bàn tay lẫn miệng không ngừng trêu trọc cơ thể con cừu non tội nghiệp bên dưới. Còn Hà Tĩnh Văn thì chỉ còn cảm thấy một cơn kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đâm sâu vào cơ thể mình sau đó đem ý thức của nàng đá văng đi đâu mất. Bên tai nàng như chỉ còn nghe thấy từng tiếng ‘bạch bạch’ mà cây côn th*t to lớn nóng hổi đâm vào trong âm động nàng và từng tiếng ‘tư tư’ của d*m thủy theo kẽ hở phun ra ngoài.

Hà Tĩnh Văn không ngừng uốn éo eo thon của mình, hạ thân càng là ra sức hẩy ra sau để phối hợp với từng động tác của Lăng Phong, khiến cho cây côn th*t của hắn đâm vào tận nơi sâu nhất của âm động nàng. Những du͙© vọиɠ cất dấu trong nàng dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của cơ thể cuối cùng cũng đã bộc phát, lúc này nàng chỉ cảm thấy dưới hạ thể truyền đến từng cơn kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt theo từng cái đút sâu vào của Lăng Phong, nó như lấn át toàn bộ ngũ quan của nàng. Trước mắt nàng chỉ còn là trời đất quay cuồng, chợt một luồng nhiệt từ trong người nàng mạnh mẽ phun ra ngoài…

Hà Tĩnh Văn không ngừng nuốt nước bọt thở gấp, cả người vô lực nằm sấp trên người nam nhân của mình. Nàng vô thức rêи ɾỉ, thậm chí còn không nhớ đến việc phải kiềm chế âm lượng của mình, cứ thế là hét lớn từng hồi rêи ɾỉ dâʍ ɭσạи:

“A… A… Tướng công ơi… ta… ta sướиɠ quá… sướиɠ quá… Ta chỉ thuộc về chàng… một mình chàng thôi… Á… Sướиɠ quá…”

Âm động mềm mại màu hồng phấn đang không ngừng ngậm vào nhả ra cây côn th*t to lớn, hai người cứ thế duy trì cuộc mưa xuân hơn một nén nhang nữa. Lúc này mái tóc đen dài của Hà Tĩnh Văn đang theo từng cái nhấp nhô mà bay múa. Còn Lăng Phong thì cảm thấy tầng âm động xung quanh cây côn th*t của mình chợt co thắt mạnh lại rồi xoay tròn, tầng tầng tường thịt như một thanh kìm to lớn kẹp lấy dương v*t của hắn. Rốt cuộc hắn cũng không kiềm chế được nữa, cây côn th*t một lần nữa phát ra ánh sáng chói lọi kỳ dị rồi mạnh mẽ bắn một dòng tinh nóng hổi vào trong người Hà Tĩnh Văn.

Cùng lúc đó cả người Hà Tĩnh Văn cũng không ngừng run rẩy, trên khuôn mặt nổi lên một tầng mây đỏ, trong cơ thể nàng như có một dòng điện chạy từ hạ thân không mảnh vải che thân lên phía trên. Chỉ thấy khuôn mặt nàng dưới áng mây đỏ phát ra một vẻ da^ʍ mỹ khó cưỡng, cặp mông to trắng ra sức vểnh lên như đáp lại động tác của Lăng Phong. Nàng đưa hai cánh tay mềm trắng như tuyết choàng qua vai Lăng Phong, mười ngón tay cắm sâu vào cơ bắp trên lưng hắn.

Hà Tĩnh Văn chủ động ưỡn người dâng chiếc lưỡi thơm tho lên, cuộn với đầu lưỡi thô to của Lăng Phong lại một chỗ. Lăng Phong cũng ra sức đáp lại nàng, đưa đầu lưỡi ra cho nàng ra sức mυ'ŧ lấy. Hai người họ như một đôi tình nhân lâu ngày không gặp, nhiệt liệt trao nhau nụ hôn nồng cháy. Sau một hồi, Lăng Phong không cách nào chịu nổi được nữa, hắn liền tiếp tục mạnh mẽ thúc côn th*t vào trong mật động của Hà Tĩnh Văn.

Hà Tĩnh Văn đang hưởng một cảm giác mỹ diệu thì đột nhiên co rút cả người lại, từng cơ thịt trên người như co thắt lại, nàng da^ʍ mỵ hét lên:

“Aaaaaaa… Tướng… tướng công… ta… ta lại sắp… sắp ra nữa rồi…”

“Y… aaaaaaa…” Một hồi điên cuồng thở gấp truyền ra từ đôi môi đỏ của nàng, nàng lúc này như một da^ʍ phụ bị ngàn người điên cuồng thay nhau cưỡi lên… Hai chân Hà Tĩnh Văn vô thức kẹp chặt lấy hông Lăng Phong mà đón lấy từng đòn đâm vào mạnh mẽ. Hai bàn chân xoắn vào nhau rồi lại quơ loạn trên không trung giống như muốn dương v*t của hắn chọc vào âm đ*o của nàng càng sâu hơn, mạnh hơn nữa. Hà Tĩnh Văn như muốn hắn bắn mạnh vào trong nàng không sót một giọt nào…

Nhìn vẻ dâʍ đãиɠ của Hà Tĩnh Văn phía dưới, Lăng Phong càng là ra sức không phụ lòng giai nhân khiến nàng như dục tiên dục tử, tóc tai bù xù, thở gấp liên tục, mị nhãn như tơ, cả người cảm thấy dễ chịu vô cùng, mồ hôi cùng với d*m thủy chảy ra làm cho ướt một mảng lớn tấm trải giường…