Kiều Kiều Sư Nương

Chương 292: Hồi ức của Lăng Phong

(TD team + Thuần Khiết team)

" Ngươi đừng hòng, ngươi vĩnh viễn đều là ác tặc, vô sỉ, sắc lang, hỗn đản !"

Vào thời khắc Lăng Phong chạm vào phần dưới của nàng, Đàm Uyển Phượng dần dần không phản kháng được nữa. Nàng là nữ nhân, không có nữ nhân nào đối với tình huống như vậy không phản ứng, trừ khi nàng là tảng đá. Đáng tiếc chính là nàng rõ ràng là một nữ nhân chứ không phải cục đá vô tri, một nữ nhân vừa phải trải qua hàng trăm kiểu ngược đãi, cuồng bạo, muốn có một người đàn ông thật lòng thương yêu , an ủi mình. Bất quá nàng không cần tên nam nhân trước mắt này, bởi vì nàng không cảm thấy một chút yêu thương nào, mà chỉ có sự tra tấn mà thôi.

Nàng hận hắn, hận thấu xương tủy của nàng, nàng ghét hắn đến nỗi từ thần sắc đến lời nói hàng động đều có thể nói lên điều đó. Bất quá hận thì hận, tuy nàng biết tiếp theo hắn sẽ đối với chính mình làm cái gì, nàng thậm chí biết hắn sẽ dùng thủ pháp tối hỗn đản, hạ lưu, đê tiện, vô sỉ, xấu xa đối phó với mình, nhưng là thân thể nàng vẫn không tự chủ được mềm liệt nằm trên giường, một đạo khí lực phản kháng cũng không có.

Con người luôn là chịu thua trên mặt sinh lý trước, rồi sau đó tâm lý mới khuất phục theo. Đàm Uyển Phượng cũng vậy, tay nàng dần dần cũng yếu đi, đã không còn đủ sức ngăn cản Lăng Phong nữa

Vách ngăn trong lòng ngày càng yếu đi, thủy triều chậm rãi dâng lên, hạ thân của nàng đã bắt đầu ướŧ áŧ rồi

" Ta không thể như vậy, ta tuyệt không khuất phục!"

Đàm Uyển Phượng trong đầu vẫn còn một tia minh mẫn, nàng muốn chính mình phải bảo trì một ít tự tôn cuối cùng , bảo trì tôn nghiêm của Hoa Sơn Ngọc Nữ, nàng không muốn mình trở thành một da^ʍ phụ. Dù thân thể mặc người ta khinh bạc nhưng chính là không thể vĩnh viễn sa đọa. Tựu giống như có thể chết nhưng tuyệt không khuất nhục sự tự tôn một khi còn sống.

Lăng Phong mấy ngày này đối với Đàm Uyển Phượng ko biết đã dùng bao nhiêu biện pháp nhục nhã. Nếu là những nữ nhân khác, sớm đã không có khả năng chịu đựng, chính là Đàm Uyển Phượng không phải một nữ nhân bình thường

Đàm Uyển Phượng trong lòng thì không khuất phục ,nhưng trên phản ứng sinh lý thì vẫn không tránh khỏi biểu hiện ra ngoài. Huống chi thân thể nàng bị hắn nắm trong tay

" Da^ʍ tặc vô sỉ …"

Đàm Uyển Phượng thanh âm dần dần biến thành có chút triền miên, tuy răng Lăng Phong rất thô bạo nhưng nàng lại bắt đầu dần dần tiếp thụ, thậm chí còn có … kinh hỷ !

" Da^ʍ tặc …" Vui sướиɠ đi qua, Đàm Uyển Phượng khuôn mặt đỏ rực, trong thanh âm đã tràn ngập nhu ý, bàn tay nhỏ bé của nàng đặt trên ngực hắn vuốt ve, bộ ngực rắn chắc đầy nam tính của hắn thật cuốn hút. Nếu hắn không phải là một ác ma da^ʍ tặc thật là tốt, như vậy mình cũng có thể dựa vào l*иg ngực hắn. Có lẽ trải qua hết thảy những chuyện gần đây, Đàm Uyển Phượng mới nghĩ đến mình cần một gia đình, một người nam nhân, có lẽ nàng không còn thể diện để bước chân vào giang hồ, không còn thể diện đối mặt với các sư muội, sư đệ ở Hoa Sơn.

" Được rồi, ta đích thị là da^ʍ tặc, một vạn ác da^ʍ tặc không thể tha thứ"

Lăng Phong bây giờ tâm tình cũng yên tĩnh trở lại, thanh âm cũng nhẹ nhàng lại. Trong lòng hắn như đang suy nghĩ cái gì, có điểm đỗng trướng, thậm chí là có một chút mất mát. Theo như bình thường mà nói, hắn hiện tại hẳn là vô cùng đắc ý, đó mới là biểu hiện của một tên tiểu nhân đắc chí. Chính là hiện tại hắn lại không như thế, hắn suy nghĩ hắn đã từng để mất mát thứ gì? Không , là chưa từng có !

Hắn muốn, không chỉ là thân thể của Đàm Uyển Phượng, mà là trái tim. Cho tới bây giờ Đàm Uyển Phượng cũng chỉ là không thể không khuất phục uy quyền của hắn. Hắn cảm thấy nguyện vọng của hắn đã sắp đạt tới, thế nhưng tại sao cảm giác về loại mất mát này lại càng thêm rõ ràng?

Tại lúc này đây, Lăng Phong hận, hắn hận chính mình, hận Đàm Uyển Phượng. Hắn chính mình không biết vì sao lại có ý nghĩ đó, hắn chỉ cảm thấy được sự kiềm chế cảm giác nhục nhã của nàng, sự kiềm chế đó tựu như càng làm nàng xa cách hơn.

Hắn lại nghĩ tới 3 năm trước đây, nhớ tới chính mình vừa mới bái nhập Hoa Sơn môn hạ, khi đó hắn chính là vô ưu tư lự, đối với các sư nương sư tỷ cùng sư muội đều ngập tràn khát vọng. Chính mình đi từng bước một thực hiện giấc mọng trong lòng, nhưng càng đi thì giấc mộng lại càng xa. Bởi vì hiện trạng của sư tỷ Đàm Uyển Phượng bây giờ không phải là kết quả mà hắn mong muốn

Yêu một người càng lâu thì hận ý lại càng sâu. Khi hận ý sâu đến mức cực đại , thì khi phóng thích sẽ tra tấn hành hạ chính bản thân người đó, làm cho người đó khó có thể tiếp nhận được

Nước mắt tự nhiên chảy xuống

Ba năm trước đây, vào mùa xuân, trên Hoa Sơn trăm hoa đua nở, bản thân cùng với sư tỷ đuổi bắt giữa thiên địa linh động. Mùa hạ tại khe suối trong vắt phía sau núi chơi đùa, chính là sư tỷ quan tâm dùng khăn tay lau mồ hôi cho hắn, thật là động lòng người. Mùa thu khắp núi, trong thời gian diện bích ở Tư Quá Nhai, ngoài sư nương sư muội, chính là sư tỷ luôn đến thăm hắn, tuy rằng trong lòng rất ủy khuất nhưng cũng cảm thấy vị ngọt của tình yêu. Mùa đông tuyết rơi đầy trời, cùng sư tỷ tuần tra trên núi, nhẹ giọng thổ lộ tình cảm, cùng với sư muội đắp đôi người tuyết, ném tuyết, về sau sư nương còn chuẩn bị bánh trôi cho hắn, hết thảy đều rất hạnh phúc

Hiện đối với sư tỷ của hắn, bỏ qua vấn đề của Ngũ tiên giáo, chính là luôn tự đặt câu hỏi. Nàng, một năm trước, một kiếm kia, thật sự là nàng nhẫn tâm muốn gϊếŧ chết mình hay sao?

Lăng Phong không muốn suy nghĩ , bởi vì nhảy xuống vách núi tại thời khắc đó là lựa chọn của chính bản thân hắn, vì lúc đó hắn tin tưởng, nếu như mình không nhảy xuống nói không chừng chỉ có một con đường chết. Lúc ấy hắn nghĩ hắn phải chết không chút nghi ngờ, nhưng không phải mình bây giờ vẫn còn sống sao?

" Ngươi vì sao phải như vậy?"

Đàm Uyển Phượng nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt hắn, đột nhiên do dự hỏi

" Cái gì?"

Lăng Phong âm thanh có chút băng lãnh

" Kỳ thật … Ta biết … Biết …"

" Biết cái gì?"

"Không có gì…"

Đàm Uyển Phượng trầm mặc một lát chung quy cũng không nói là nàng biết cái gì, biết hắn là một người tốt sao? Nàng nói không nên lời, nhưng là trong lòng đối với Lăng Phong mâu thuẫn đã giảm bớt rất nhiều

Đêm tuy rằng thật dài, nhưng chung quy cũng sẽ có lúc ánh sáng mặt trời rọi đến

Trời đã hoàn toàn sáng, không xa còn có tiếng gà trống kêu liên tục. Đàm Uyển Phượng đã sớm tỉnh lại, nàng nhìn khuôn mặt tên thiếu niên lúc ngủ say, có chút ngẩn người

Hai đạo chân mày dày, bộ mặt có chút đen sáp, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác yên tâm, muốn đem hết thảy giao cho hắn. Đàm Uyển Phượng bây giờ thật ra có thể chạy trốn, bởi vì Lăng Phong đang ngủ say, nàng có thể mặc quần áo của hắn mà trốn đi. Giang hồ nữ nhân, nữ giả nam trang là một việc phi thường dễ dàng, chính là Đàm Uyển Phượng không dám. Bởi vì trên người nàng Hóa công tán vẫn còn, nàng không phải không trốn được, nhưng nếu không có võ công cao cường, liền cùng một nữ nhân bình thường không khác gì nhau, nhưng mỹ mạo của nàng đủ để cho bất kỳ nam nhân nào cũng muốn phạm tội. Bởi vậy trốn ra ngoài càng nguy hiểm hơn.

" Ngươi đã tỉnh!" Lăng Phong đột nhiên mở to mắt nhìn nàng

" Ân…"

Đàm Uyển Phượng khuôn mặt bất giác đỏ lên, trong lòng có một loại cảm giác như một tên trộm bị bắt quả tang

" Vậy được rồi, hầu hạ ta mặc quần áo"

Lăng Phong nói xong liền vén chăn lên

" Nha " Đàm Uyển Phượng hét lên một tiếng, vội vàng che cặp mắt của mình lại

Khuê phòng chi nhạc, thật là dọa người. Việc vợ chồng luôn luôn đều là lén lút, còn giống như Lăng Phong như vậy không câu nệ phép tắc, nàng vẫn là lần đầu chứng kiến

" Nhanh lên!"

Lăng Phong đột nhiên phẫn nộ đứng lên :" Ngươi có phải hay không muốn ta lặp lại một lần nữa ?"

" Nha? " Đàm Uyển Phượng lần này lại mang ngữ khí nghi hoặc, nhưng vẫn là thuận theo hắn, giống như một thê tử ngoan hiền, đem y phục của hắn đến mặc cho hắn, thậm chí còn chải tóc cho hắn, cuối cùng bện tóc cho hắn.

" Hiện tại có đói bụng không?" Lăng Phong nhìn nàng nhẹ giọng hỏi

" Tiểu hỗn đản!" Đàm Uyển Phượng đối với việc hắn thình lình nhu tình có điểm không thoải mái, nhưng không biết phải làm sao

" Không đói?"

Lăng Phong tăng lớn thanh âm

" Ân …."

Không biết hắn rốt cuộc có ý tứ gì , Đàm Uyển Phượng cuối cùng cũng gật đầu, kỳ thật nàng từ sớm đã đói bụng, chính là bận tâm đến tôn nghiêm của mình nên cố không lên tiếng, hiện tại Lăng Phong hỏi làm nàng có chút không nhịn được

" Ngươi chờ ở đây, ta đi mua đồ một chút". Lăng Phong rửa mặt, sau đó nhẹ nhàng lướt ra cửa

Rất nhanh hắn liền cầm theo mấy cái bánh bao nóng về, bánh bao mang theo mùi thơm ngát bay khắp phòng

" Ăn đi"

Lăng Phong nói xong đem bánh bao toàn bộ đưa cho nàng, sau đó đứng trong viện bắt đầu luyện kiếm

Hoa Sơn kiếm pháp !

Đàm Uyển Phượng giật mình, nhìn Lăng Phong luyện kiếm, chỉ cần là Hoa Sơn đệ tử nhìn vào cũng biết đó là Hoa Sơn Ngọc Nữ kiếm pháp. Lăng Phong thật sự so với Đàm Uyển Phượng nàng còn thuần thục hơn. Chẳng lẽ hắn xem qua mấy chiêu lúc trước của mình liền có thể học được? Nhìn thấy Lăng Phong kiên nhẫn, nghiêm túc luyện kiếm, mồ hôi trên trán dần dần chảy xuống. Đàm Uyển Phượng trong lòng lại có một chút cảm giác đau lòng, hắn thật sự rất giống Lăng sư đệ

Đàm Uyển Phượng cuối cùng cũng ăn xong, bánh bao hấp Hàng Châu khi ăn nóng phi thường ngon miệng. Điểm này nàng thực sự cảm tạ hắn, nhìn ra được hắn tuyệt đối là một mỹ thực gia

Luyện nửa canh giờ, Lăng Phong ngừng lại, đưa tay cầm khăn mặt bên cạnh, tùy tiện lau một chút rồi bỏ xuống

" Ta lau cho ngươi!"

Chứng kiến bộ dạng của hắn, Đàm Uyển Phượng thật sự không nhịn được, cầm lấy khăn tay tinh tế lau mặt cho hắn

" Không cần!"

Lăng Phong không nhận hảo ý của nàng, dùng tay đẩy nàng ra

" Ngươi …..". Đàm Uyển Phượng ngây ngẩn cả người

" Ta đói bụng !"

Lăng Phong nói một câu

" Ngươi vào ăn đi, ta còn giữ cho ngươi mấy cái bánh bao"

Đàm Uyển Phượng vội vàng đem cái bàn sửa sang lại một chút, rồi kéo một cái ghế tới cho hắn ngồi xuống

" Ngươi hôn ta !"

Lăng Phong trực tiếp đề nghị, không có một từ vô nghĩa

" A? " Mấy ngày qua, nàng luôn phải dùng những từ cảm thán để nói chuyện

" Ta nói ngươi hôn ta!"

Lăng Phong nói từng chữ, như áp bách Đàm Uyển Phượng

" Ngươi hϊếp người quá đáng !" Đàm Uyển Phượng rốt cuộc nhịn không được, nước mắt nàng chảy xuống

" Hôn ta!"

Lăng Phong không chút thương tiếc, nắm tay nàng dùng sức kéo, đem nàng kéo vào trong lòng

Đàm Uyển Phượng vỏn vẹn chỉ mặc một cái áo khoác bên ngoài, bên trong chính là làn da nhẵn nhụi, phi thường nổi bật. Lăng Phong không cần tốn chút sức nào cũng nhìn thấy thân thể nàng ẩn hiện sau lớp áo khoác

Hắn nhịn không được, cúi đầu hôn xuống làn môi mềm của Đàm Uyển Phượng, rồi từ từ hôn xuống cái cổ trắng như tuyết của nàng, ngửi lấy mùi thơm động lòng người kia