" Ngươi cũng không cần tự ti, tuy rằng ngươi đã từng bị nhiều nam nhân luân phiên cưỡиɠ ɠiαи, nhưng ngươi vẫn xinh đẹp như trước, hơn nữa lại càng thêm động lòng người. Nếu ngươi nguyện ý, rất nhiều nam nhân sẽ cướp ngươi về làm vợ"
Lăng Phong đắc ý nói :" Bất quá hiện tại ngươi chỉ có thể làm nữ nhân của ta "
" Ngươi … ngươi đừng hòng !"
Đàm Uyển Phượng trước đó bị Lăng lão đại uy hϊếp cũng chưa bao giờ lộ ra vẻ kích động hoảng sợ, nhưng đối mặt với một câu nói của thiếu niên này, nàng lại có vẻ hoảng loạn . Có lẽ đều là do hắn là người đàn ông đầu tiên của nàng
Lăng Phong đột nhiên cầm y phục của nàng lên, ghé vào mũi hít hà, hít sâu một hơi đoạn nói :" Thật thơm a !"
" Da^ʍ tặc !"
Đàm Uyển Phượng mặt không khỏi đỏ lên, nhớ tới tình cảnh vừa rồi, lại cúi mặt xuống
Hắn còn là một hài tử, bức quá là xấu xa hơn người khác mà thôi. Chung quy thì hắn vẫn là một đứa con nít ! Đàm Uyển Phượng không ngừng vì chính mình tìm ra một lý do. Chí ít thì cũng có một lý do. Thiếu niên này so mới bọn Lăng lão đại còn tốt hơn ngàn vạn lần. Ít nhất hắn vẫn còn xem nàng là con người, không phải như bọn xấu kia xem nàng như một con cɧó ©áϊ !
" Lăng sư đệ, ta thực xin lỗi ngươi !" Nữ nhân một khi yếu ớt, người đầu tiên nghĩ đến tự nhiên là người trong tim mình, người có thể an ủi mình. Đàm Uyển Phượng tự nhiên sẽ nhớ tới Lăng Phong, người mà nàng đã lỡ tay "hại chết" ! Đây là người duy nhất làm thâm tâm nàng cảm thấy áy náy
" Ti…" Đang lúc Đàm Uyển Phượng suy tư thì một thanh âm đem nàng từ trong ảo tưởng bừng tỉnh, nàng chấn động :" Ngươi… ngươi muốn làm gì ?"
Chính là Lăng Phong không để ý đến lời nói của nàng, đem quần áo nàng xé ra , y phục trắng mỏng như lụa, yếm đào đỏ thẫm như đóa phù dung.. chính là ở trong tay Lăng Phong biến thành một đống giẻ rách
Cuối cùng Lăng Phong đem toàn bộ quần áo xé thành mảnh nhỏ, sau đó đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn nàng, giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
" Ngươi.. ngươi rốt cuộc là muốn làm gì ?"
Đàm Uyển Phượng lấy tay che lên các chỗ kín trên thân thể mình đồng thời lui ra sau, nàng sợ tên ác tặc này lại xâm phạm mình.
" Ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn cho ta, đừng có vọng tưởng tự sát, ta nhắc lại một lần nữa, nếu ngươi tự sát, ta sẽ đem thân thể ngươi treo lên tường thành, cho toàn bộ nam nhân nhìn xem, Hoa Sơn Ngọc Phượng – Đàm Uyển Phượng thân thể lột trần hấp dẫn như thế nào"
Lăng Phong nói xong thì chuyển thân đi ra ngoài. Nghe được thanh âm dần dần xa, Đàm Uyển Phượng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Hết thảy nàng đều muốn giống như một giấc mộng, một tràng ác mộng
Thể nhưng tất cả chỉ là tự gạt mình. Nàng vừa định xoay người chạy ra ngoài, nhưng liền phát hiện thân thể đang không mặc gì. Bây giờ nàng mới hiểu được tại sao hắn lại xé rách hết quần áo của nàng
Sĩ khả sát bất khả nhục, Đàm Uyển Phượng nhìn tấm trải giường màu trắng, nàng nhất thời mặt lại đỏ lên, sau đó trong lòng kiên quyết
Nàng đem tấm trải giường thắt thành một cái dây thừng màu trắng, sau đó treo lên trên trần nhà
" Lăng sư đệ, ngươi chờ ta một chút, ta đến đây "
Đàm Uyển Phượng ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng trên ghế, đưa đầu vào dây thừng
Chính là khi hạ quyết tâm tự sát, nàng lại nhớ đến lời nói của tên thiếu niên lúc nãy :" Ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn cho ta, đừng có vọng tưởng tự sát, ta nhắc lại một lần nữa, nếu ngươi tự sát, ta sẽ đem thân thể ngươi treo lên tường thành, cho toàn bộ nam nhân nhìn xem, Hoa Sơn Ngọc Phượng – Đàm Uyển Phượng thân thể lột trần hấp dẫn như thế nào"
Đàm Uyển Phượng liền hối hận, rốt cuộc rút đầu lại, từ trên ghế nhảy xuống đất, nhưng đã quên chính mình mất đi công phu, ngã nhào xuống đất.
Nước mắt nàng trào ra như hồng thủy tuôn trào làm cho vỡ đê, một nữ nhân một khi cảm thấy đánh mất hết thảy đều như thế.
" Ngươi không có tự sát a? Ta cứ tưởng ngươi sẽ tự sát đấy " Lăng Phong trong tay cầm theo một cái hộp cơm, không một tiếng động đẩy cửa bước vào
" Ngươi… ngươi đã trở lại…". Đàm Uyển Phượng nhìn thấy Lăng Phong, sợ tới mức nhảy dựng lên, cuống quit lấy tay che người trốn trong góc nhà, một cử động cũng không dám.
" Ngươi thật thông minh, ta nói thì tuyệt đối sẽ làm, nếu ngươi dám tự sát thì chỉ có một hậu quả. Lần này ngươi không trốn, coi như là ngươi còn lý trí ". Lăng Phong nhìn nàng nói
" Ngươi buông tha cho ta có được không?". Đàm Uyển Phượng cầu xin nói, dưới sức ép của hắn, nàng không dám tự sát, muốn chạy trốn cũng không cách này chạy trốn được, sự dày vò này chưa bao giờ nàng trải qua. Từ trước đến nay, nàng mới biết được giang hồ hiểm ác đến thế nào
" Cho ta một lý do?"
Lăng Phong từ tốn hỏi, hắn cũng không nhìn nàng, cứ thế ngồi ở bàn, lấy thức ăn vừa mua về ra bắt đầu ăn
Trên bàn bày biện mấy món ăn thơm ngon, Lăng Phong vừa ăn vừa tán thưởng
" Ta với ngươi không thù không oán, Lăng Phong là gì của ngươi? Còn Đỗ Chỉ Lan cũng là gì của ngươi? Ngươi vì hai người lạ, chẳng lẽ muốn ta, ta…." Đàm Uyển Phượng nói đến đây đột nhiên cảm thấy mình vô lực nói tiếp, bới vì nếu mọi chuyện đều cần phải có nguyên nhân, thì giang hồ này tất nhiên là sóng yên gió lặng.
" Nói tiếp đi, ta đang nghe tại sao không nói tiếp?".Lăng Phong gắp một món ăn, vừa ăn vừa nói
Đàm Uyển Phượng cứng miệng, nàng hiểu nam nhân này sẽ không có bỏ qua cho nàng :" Ngươi tên giang hồ da^ʍ tặc này, cho dù ta nói gì ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho ta!"
"Thông minh, không sai. Ta chính là sẽ không bỏ qua cho ngươi. Cũng giống như ngươi năm đó truy sát bọn Tưởng Bân, ngươi có nghĩ sẽ bỏ qua cho bọn hắn sao?".Lăng Phong hỏi
" Tưởng Bân là một bọn da^ʍ tặc, bọn chúng chính là đáng chết"
Đàm Uyển Phượng lớn tiếng biện bạch. Bởi vì Giang Nam đệ nhất da^ʍ tặc Tưởng Bân đúng là do nàng gϊếŧ chết, đương nhiên đây cũng là do nàng hành hiệp trượng nghĩa. Mà cũng do nàng gϊếŧ chết Tưởng Bân nên ở trên giang hồ mới mang danh hiệu " Hoa Sơn Ngọc Nữ"
" Hảo, hảo. Vậy ta hỏi ngươi, oan có đầu nợ có chủ, Tưởng Bân cùng ngươi có thù sao? Ta thấy hình như không có nha!"
Lăng Phong cười nói :" Không đúng, chẳng lẽ là hắn vô lễ với ngươi? Đây chính là một tin tức lớn a, Hoa Sơn Ngọc Nữ từng bị Tưởng Bân vô lễ qua"
" Ngươi nói bậy!" Đàm Uyển Phượng nhất thời kích động, chuyện này quan hệ đến danh tiết của nàng, có nữ nhân nào lại không để ý đến danh tiết của mình chứ
" Vậy vì cái gì mà ngươi gϊếŧ hắn?"
" Bởi vì… bởi vì…."
" Bời vì hắn là da^ʍ tặc phải không? Vì câu nói này quyết định sống chết của hắn? ngươi đi gϊếŧ da^ʍ tặc, sao không đi gϊếŧ Đường Dần, Sở Lưu Hương? Bọn hắn cũng đều là da^ʍ tặc, tầm hoa vấn liễu, là nguy hiểm của các hoàng hoa khuê nữ"
" Sở Lưu Hương không phải da^ʍ tặc…." Đàm Uyển Phượng vội vàng giải thích nói
" Hừ, đó là do ngươi tự mình nghĩ thế mà thôi"
" Không phải …" Đàm Uyển Phượng không biết trả lời như thế nào cho tốt.
" Ngươi giải thích cho ta xem da^ʍ tặc là cái gì? Da^ʍ tặc chẳng lẽ không phải là câu dẫn hoàng hoa khuê nữ sao? Ngươi dám nói Sở Lưu Hương không từng thâu hương thiết ngọc?"
" Hương Suất không có bắt buộc nữ nhân…"
" Chó má…" Lăng Phong có chút điên cuồng " Chẳng lẽ ngươi chứng kiến Tưởng Bân vũ nhục nữ nhân sao?"
" Không có, nhưng là người bị hại chính miệng nói "
" Đó nó bởi vì Tưởng Bân không có gϊếŧ nàng, nếu hắn đem nàng gϊếŧ thì có hay không có nhân chúng? Vậy có phải hắn cùng Sở Lưu Hương giống nhau đều là võ lâm chính phái nhân sĩ?"
" Không phải…. Sở Lưu Hương bởi vì bộ dạng anh tuấn tiêu sái, phong độ, hơn nữa có nhiều giang hồ bằng hữu, cho nên không ai dám nói hắn là da^ʍ tặc. Nếu Điền Bá Quang, Tưởng Bân có một nữa sữ tuấn tú của hắn, phỏng chừng cũng là thiên hạ danh sĩ! Đúng hay không?"
" Ta..Ta không biết" Đàm Uyển Phượng lúng túng nói, trải qua một trận phân tích của Lăng Phong, đầu óc nàng hỗn loạn hết, tư tưởng lúc trước bị triệt phá hoàn toàn. Trước kia nàng cho nàng hành tẩu giang hồ thì phải hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo an dân. Chính là trực giác cho nàng biết Lăng Phong nói không đúng, nhưng là nàng không biết nên phản bác như thế nào?
" Để ta cho ngươi biết, giang hồ là một, chỉ cần có thực lực thì sẽ có tiếng nói. Sở Lưu Hương có thực lực, cho nên hắn đem chuyện này xé ra không còn một mảnh, còn Tưởng Bân lại không được cho nên hắn đáng chết. Mấy tên giống như Sở Lưu Hương chính là cần các ngươi giữ gìn hình tượng chính phái chói lọi của hắn"
Cuối cùng Lăng Phong buông đũa xuống nói :" Cho nên không cần để ý đến cái gì giang hồ công luận, ngươi có thực lực thì ngươi có tiếng nói"
" Không phải như thế".Đàm Uyển Phượng cảm thấy lời nói vô lực
" Ngươi mau ăn cơm đi, không ăn ta liền ăn hết"
Lăng Phong nói xong xoa xoa miệng, chỉ vào đống đồ ăn thừa trên bàn nói
" Ta không đói bụng!"
Đàm Uyển Phượng kiên quyết lắc đầu
Lăng Phong lạnh lùng nói :" Có một câu là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, tin rằng ngươi biết điều, nếu ngươi đói chết, ta cũng sẽ đem ngươi treo trên tường thành"
" Vậy ngươi cho ta một bộ y phục, ta…." Đàm Uyển Phượng nhìn hắn van cầu
" Tù nhân không có quyền lựa chọn, đúng rồi, một lát cơm nước xong, ngươi hầu hạ ta ngủ"
"Ngươi hỗn đản!" Đàm Uyển Phượng mắng chửi, nàng rốt cuộc cũng không nhịn nổi. " Ngươi muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, vũ nhục ta như vậy ngươi vui lắm sao?"
" Không tốt, bất quá có một câu ngươi nói đúng, thật sự ta không phải người tốt, bởi vì người tốt sống không lâu, người xấu sống ngàn năm"
Lăng Phong lạnh lùng nói :" Bất quá sẽ có một ngày ta biến thành Hương Suất, cho nữ nhân các ngươi một đám vì ta mà phát điên …"