Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 134: Anh sẽ bảo vệ em

Editor: Lôi

Chương 134: Anh sẽ bảo vệ em

"Chúng ta mau đi chỗ khác, nếu bọn họ quay trở lại thì nguy." Mục Diệu Tư ôm Hiên Viên Linh bước lên lầu, hắn biết bây giờ có rất nhiều người canh gác tại lối cầu thang và các lối đi khác, tốt nhất nên trốn trong các tầng lầu, vì ở đó có rất nhiều người nên họ sẽ không dễ bị phát hiện.

Cái ôm ấm áp làm trái tim Hiên Viên Linh bất giác rung động, cô ôm chặt cổ Mục Diệu Tư như dây leo, trong lòng không ngừng lẩm nhẩm bản thân bình tĩnh lại.

Ánh mắt xanh lam vì hơi thở của Hiên Viên Linh liên tục phả trên cổ Mục Diệu Tư khiến nó trở nên u tối, hai người mau chóng trốn vào một căn phòng dành cho khách trên lầu hai.

Lặng lẽ lau sạch nước mắt cho Hiên Viên Linh, giọng nói Mục Diệu Tư trầm ấm dịu dàng như tiếng đàn Violon, rót vào tai Hiên Viên Linh "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, em đã nhìn thấy hoặc nghe thấy chuyện gì rồi phải không?"

Nước mắt cô lại lặng lẽ rơi, Hiên Viên Linh ngẩng đầu nhìn Mục Diệu Tư, lòng tràn ngập đau đớn. Nếu như hôm đó cô chịu nói cho anh Hai thì chuyện sẽ không phát triển đến mức này.

Mục Diệu Tư gắt gao ôm Hiên Viên Linh vào lòng, thanh âm dịu dàng lại vang lên "Đừng sợ, có anh ở đây, em có chuyện gì cứ nói ra! Ở chỗ này không ai có thể tổn thương em, anh sẽ bảo vệ em. Nói ra hết những chuyện phiền lòng, những chuyện buồn bực khiến em đau khổ. Thậm chí nếu em bị thương ở đâu, cứ thành thật nói cho anh biết."

Nghe những lời an ủi của Mục Diệu Tư, Hiên Viên Linh còn cảm thấy tủi thân hơn, liền khóc rống lên. Đôi tay chới với giống như người sắp chết đuối, túm chặt lấy hắn không buông, nghẹn ngào khóc một trận.

Sau một hồi lâu, sau khi khóc đến nỗi hai con mắt sưng húp, Hiên Viên Linh mới chịu lên tiếng, sụt sùi kể lại đầu đuôi những gì mình đã nghe thấy.

Mục Diệu Tư chăm chú lắng nghe, chân mày nhíu chặt lại, hắn không ngờ mọi việc lại phát sinh như vậy. Hiện tại Hiên Viên Hoàng nhất định đã đau khổ lắm rồi, mặc dù hôm nay là hôn lễ của hắn, nhưng một tuần qua hắn chỉ ở trong công ty, mặt lạnh băng không nở một nụ cười. Cũng giống với hôn lễ lần trước, Mục Diệu Tư nhận thấy tâm trạng Hiên Viên Hoàng có gì mờ mịt lại có gì thống khổ.

Khẽ siết bờ vai Hiên Viên Linh, Mục Diệu Tư dứt khoát nói "Chúng ta phải nhanh chóng báo cho anh Hai em biết. Nếu chậm trễ, cô gái kia sẽ chết, cô ấy vô tội mà anh Hai em lại rất yêu cô ấy."

Lời nói của Mục Diệu Tư như gáo nước lạnh dội thẳng vào người cô, Hiên Viên Linh lập tức bừng tỉnh. Bây giờ không phải lúc đau buồn, cứu người quan trọng hơn, nhất định phải mau chóng thông báo với anh Hai, nếu không sẽ trễ mất.

Do cử hành hôn lễ tại giáo đường, là nơi thần thánh tôn nghiêm nên tất cả mọi người đều tắt điện thoại và để chúng ở phòng quản lý. Vì thế họ cần phải trực tiếp đến gặp Hiên Viên Hoàng mới có thể báo cáo được.

Cứu người giống như cứu hoả, hai người hốt hoảng cùng lao về phía cửa ra vào. Đúng lúc đó, ngoài cửa đột nhiên lại vang lên tiếng bước chân rầm rập, Mục Diệu Tư khẽ nheo mắt lại.

Chuyện tựa hồ không đơn giản như họ tưởng tượng, Hoàng Trung Phú là loại người nào chứ, lão ta sao có thể dễ dàng từ bỏ.

"Làm sao bây giờ? Bọn chúng nhất định là tới bắt người, em bị rớt mất một chiếc giày, chắc chắn đã bị lão ta nhặt được rồi." Hiên Viên Linh thất kinh, không biết phải làm sao, cô vừa bất lực vừa lo lắng nhìn Mục Diệu Tư.

Mục Diệu Tư trong mắt ánh lên tia tàn nhẫn, vẻ mặt bất chấp thủ đoạn. Hắn ôm Hiên Viên Linh, trên mặt có chút áy náy nói "Xin lỗi, đây cũng là bất đắc dĩ."

"Xoạc!" Tiếng quần áo bị xé rách thình lình vang lên, bộ lễ phục màu đỏ rực rỡ của Hiên Viên Linh lập tức trượt xuống người cô, để lộ ra cơ thể bên trong trắng nõn như được gột rửa bằng dòng sữa thơm ngọt. Thân thể của người con gái thuần khiết như một đóa hoa bách hợp chưa từng có ai chạm đến, là đóa hoa tinh khiết nhất dùng để dâng lên Thượng Đế tối cao.

"Á..." Hiên Viên Linh hét lớn, chuyện gì đang xảy ra, không phải vừa rồi vẫn là Mục Diệu Tư tốt bụng hay sao, làm sao chỉ trong một giây thôi mà hắn liền biến thành lang sói?

"Phối hợp với anh, xin em hãy tin anh." Ánh mắt xanh biếc giống như mặt biển tĩnh lặng, dịu dàng và điềm đạm, khóa chặt Hiên Viên Linh khiến cô không thể cựa quậy.

Nhìn ánh mắt tha thiết mong cô tín nhiệm của Mục Diệu Tư, Hiên Viên Linh không suy nghĩ nhiều, nhẹ nhàng gật đầu. Cô thả lỏng hai tay, lộ ra một mảng da thịt trắng mịn, thấp thoáng hai đóa hoa mai điểm xuyết lên làn da bạch ngọc của người con gái.

Cửa phòng bị đạp mở toang, một đám người mặc đồ đen với bộ dạng côn đồ xông vào phòng không chút khách khí.

Nghe thấy vậy, nhưng người bên trong căn phòng vẫn không lên tiếng, hành động lỗ mãng của bọn chúng không nằm ngoài dự đoán của Mục Diệu Tư.

Tình huống bên trong làm tất cả mọi người cả kinh, bên trong căn phòng lộn xộn quần áo bị vứt khắp nơi, cơ thể để trần thân trên của người đàn ông đang đè lên cơ thể lõα ɭồ của người phụ nữ.

Cảnh sắc ám muội như vậy thật khiến người ta phải nuốt nước miếng mà. Người phụ nữ kia mặc dù chỉ lộ ra một chút da thịt nhưng dễ dàng làm đàn ông phát điên. Mục Diệu Tư hung hăng trừng mắt nhìn đám người mới tới, nhanh chóng dùng chăn bao lấy Hiên Viên Linh, phẫn nộ rống lên "Ai cho mấy người vào đây, chưa có sự đồng ý của tôi mà dám tự tiện xông vào."

Đám người áo đen đứng chật cửa ra vào, hướng ánh mắt thèm thuồng về phía giường ngủ, thậm chí có người còn chảy nước miếng. Người phụ nữ này đúng là cao tay, có thể dụ dỗ một anh chàng mắt xanh đẹp trai thế này lên giường.

"Một lũ ăn hại, còn chưa cút!" Có tiếng Hoàng Trung Phú tức giận quát mắng vọng từ ngoài cửa vào, đám người mới phục hồi tinh thần lại, lập tức tản ra. Rất nhiều gã đàn ông đang muốn thưởng thức cơ thể tuyệt mỹ dưới chăn, đúng là mở rộng tầm mắt, da thịt nõn nà thật khiến người ta nhìn một lần là nhớ mãi.

Mục Diệu Tư trưng ra vẻ mặt bất cần đời cộng thêm vẻ cuồng nộ, hắn nhìn Hoàng Trung Phú một cách đầy sát khí.

Người đàn ông này vẫn không thể chọc vào, thân phận không rõ ràng, bề ngoài vui vẻ nhưng bên trong lại nham hiểm, đúng là một Tiếu Diện Hổ, mà một khi con hổ này lộ ra móng vuốt chắc chắn sẽ rất tàn khốc. Lão âm thầm đánh giá Mục Diệu Tư.

Hơn nữa, Hoàng Trung Phú biết Mục Diệu Tư là trợ thủ đắc lực của Hiên Viên Hoàng, lúc này không nên đắc tội với hắn, cộng thêm chuyện vừa rồi không thể để hắn phát hiện. Hoàng Trung Phú vẻ mặt trơ tráo, không biết xấu hổ cười cười "Hình như cậu đang chơi đàn bà? Có điều tôi không ngờ cậu lại chơi đùa vào ngày trọng đại của Tổng Giám Đốc Hiên Viên, xem ra cô ta chắc chắn là một mỹ nhân xinh đẹp rồi!"

"Mời đi ra ngoài, nếu không đi đừng trách tôi không khách sáo." Lạnh lùng nhìn Hoàng Trung Phú, vẻ mặt kiên định của Mục Diệu Tư hằn lên tia hung bạo.

Hoàng Trung Phú trầm ngâm suy nghĩ nhìn những mảnh quần áo tả tơi trên mặt đất, màu đỏ, bộ lễ phục đỏ rực rỡ bắt mắt, trong đầu lão lập tức hiện ra hoàng loạt hình ảnh của mấy người phụ nữ. Cuối cùng lão ám muội cười, hướng về phía Mục Diệu Tư giơ ngón tay cái lên thỏa hiệp "Sau này cùng là người một nhà, lão đây không nhìn thấy gì hết."