Convert + Beta: Mã Mã
Editor: Lôi
Chương 43: Anh không hiểu tình yêu
"Tôi hận anh, hận đến nỗi muốn gϊếŧ chết anh. Chẳng lẽ anh đã quên mười năm trước anh đối xử với tôi như thế nào rồi sao?" Trầm Phi Yên nhìn Hiên Viên Hoàng với nụ cười khó hiểu, đây là lần đầu tiên cô bộc lộ sự thống hận đối với một người.
Đôi mắt sáng ngời lộ ra nét ai oán, đối với những chuyện đã làm, từ trước cho tới bây giờ Hiên Viên Hoàng đều chưa từng hối hận một lần, nhưng trong khoảnh khắc này hắn tự hỏi bản thân mình, phải chăng mười năm trước hắn đã phạm sai lầm?
"Phi Yên. . ."
"Đừng kêu tên tôi, anh không xứng kêu tên tôi. Tôi hận anh, hận anh, Hiên Viên Hoàng!" Vừa ngắt lời Hiên Viên Hoàng, Trầm Phi Yên vừa ra sức vùng vẫy muốn thoát khỏi hắn, cô xoay người nhanh chóng mặc quần áo, vội vàng bước ra cửa.
Chớp nhoáng một cơ thể khoẻ mạnh săn chắc vụt qua cô, đứng chắn ngay lối ra vào. Cơ thể đó ai khác ngoài Hiên Viên Hoàng, và lúc này toàn thân hắn không chút che đậy, đôi mắt thâm trầm tĩnh lặng đến mức không thể đoán ra được tâm tư của hắn.
"Tránh ra!" Ngẩng đầu nhìn con người trước mắt, Trầm Phi Yên gào lên, không tìm ra nửa điểm sợ hãi. Nếu quan hẹ này hắn không đập vỡ thì cô sẽ hận hắn mãi.
Đôi mắt bỗng chốc trở nên xa lạ, Hiên Viên Hoàng lạnh lùng nói: "Tôi nói rồi, tôi sẽ không buông tay, em cũng đừng hy vọng rời khỏi tôi."
Khóe môi cong lên, Trầm Phi Yên châm chọc nói: "Anh vẫn không hề thay đổi. Bản tính ngang tàn cường bạo, luôn thích ép buộc và làm những gì anh muốn, chưa bao giờ lo lắng hay quan tâm đến cảm nhận của người khác. Mười năm trước cũng như vậy, mười năm sau cũng vẫn như thế. Hiện tại, tôi càng nghĩ càng hận anh, mời anh tránh ra, Hiên Viên Hoàng tiên sinh."
"Không phải ép buộc, mà là anh yêu em"
Ba chữ “anh yêu em” kia, Hiên Viên Hoàng chưa từng nói với người phụ nữ khác, chỉ có Trầm Phi Yên cô mà thôi.
Trong lòng cô vang lên một tiếng chói tai, tựa như âm thanh của hàng ngàn mảnh thủy tinh vỡ vụn. Trầm Phi Yên cảm thấy khổ sở. Những lời này tại sao mười năm trước không nói, mà đợi đến tận lúc này hắn mới chịu nói với cô?
"Anh yêu tôi sao?"
"Phải, anh yêu em." Hiên Viên Hoàng dịu dàng đáp, thực sự là hắn yêu cô.
Khóe miệng cong lên, Trầm Phi Yên nở một nụ cười khiến người khác phải say mê, đôi mắt đáng thương nhìn Hiên Viên Hoàng, sau đó buồn bã nói: "Tôi cảm thấy anh thật sự rất đáng thương, đây là tình yêu của anh sao, thật nực cười. Hiên Viên Hoàng, từ trước tới nay anh biết tình yêu là gì sao, anh cho rằng mình thật sự hiểu sao?"
Đối mặt với sự thương hại của Trầm Phi Yên, trong lòng Hiên Viên Hoàng dâng lên nỗi buồn bực vô cớ, rốt cuộc cô muốn hắn phải làm như thế nào mới chịu tin hắn đây!
"Anh không hiểu, cho tới bây giờ cũng chưa hiểu." Nói xong, cô đẩy Hiên Viên Hoàng ra, thấy hắn không ngăn cản cô nữa, Trầm Phi Yên lập tức mở cửa bước ra, sau đó đóng mạnh cánh cửa không chút lưu tình mà bỏ lại hắn phía sau.
"Tại sao, tại sao những lời em nói lại khiến tôi đau xót như vậy?"
Hắn thì thầm như tự hỏi chính mình, Hiên Viên Hoàng không ngăn cản Trầm Phi Yên rời đi nữa, hắn biết cô không thể bước ra khỏi ngôi biệt thự này dù chỉ một bước. Cho dù giờ phút này hắn không giữ được cô, nhưng cô vẫn phải ở lại đây, trừ phi hắn cho phép, bằng không cô không thể rời khỏi nơi này.
Ngoại trừ bảo vệ của khu vườn ngũ hành bát quái này và Hiên Viên Hoàng cùng Sa La ra, thì rất ít có người có thể đi vào, hoặc là đi ra ngoài.
__________________Phần cách tuyến___________________
Ngồi ở khuôn viên trong ngôi biệt thư đã lâu, Trầm Phi Yên vẫn không tìm được lối ra, tức giận đạp mạnh chân xuống đất.
"Thật biếи ŧɦái, không có việc gì làm nên bày ra trò quỷ quái này hay sao, hừ!”
Không thể bỏ đi, lại không tìm thấy người nào, thậm chí ngay cả Sa La cũng không thấy, ngôi biệt thự này có vẻ cũng chỉ có cô cùng Hiên Viên Hoàng ở mà thôi. Giờ phút này cô thật sự bội phục hắn, nếu đem điều này áp dụng vào ở kim khố biên, so với chương trình bảo mật từ máy tính ở đó há chẳng phải thua xa hay sao?