Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 36: Tiểu quỷ tác oai tác quái.

Editor: Mã Mã

Chương 36: Tiểu quỷ tác oai tác quái.

Khi khuôn mặt nhỏ của Trầm Phi Dạ đối diện màn hình thì ba người không khỏi kinh ngạc,  ai cũng cảm thấy khó tin.

Kỳ thật nó chỉ là một niên thiếu, khuôn mặt đẹp được thừa hưởng của cha mình rõ ràng, chỉ có cặp mắt kia, sâu thẳm đen bóng giống như một viên dạ minh châu chiếu lấp lánh.

" Hừm, ông làm việc với đàn bà sao, tôi sẽ đưa ông đi Thái Lan đổi giới tính để làm việc cho thuần tiện." Mũi thở ra khí tức, còn tay thì đang thưởng thức cái bút kim cương của Hiên Viên Hoàng, mắt liếc sang một bên, hai chân Trầm Phi Dạ vắt chéo giống hệt phong cách của Hiên Viên  Hoàng.

Hiên Viên  Linh vốn là người rất nhát gan, nhưng lúc này cô lại không kìm được mà phì cười. Ngay cả Hiên Viên Phong cũng đau ruột  thắt lại, nước mắt trào ra, tiểu quỷ kia thật đúng là sản phẩm của anh hai,  cha nào con ấy.

"Anh hai... Ha ha... tuyệt đối là con của anh ... ha ha..." Khôn mặt anh ta vô cùng điển trai, toàn thân  run lên,  Hiên Viên Phong lấy tay vỗ vào bả vai Hiên Viên Hoàng và cười cực kỳ  thoải mái.

Lúc này sắc mặt Hiên Viên Hoàng tái xanh, khóe miệng co rúm, nghĩ cũng có chút tự hào nhưng đồng thời cũng thực bất đắc dĩ. Tên tiểu tử này không biết đã học ở đâu, thái độ này thật giống hắn đối với Hiên Viên Phong.

Mắt  chớp vài cái, hiện tại việc Hiên Viên Hoàng muốn biết nhất chính là tên tiểu tử này sẽ đi đâu.

Tiếp tục nhìn vào màn hình,  Trầm Phi Dạ chơi ở đó một hồi thì cảm thấy buồn chán, cậu ta nhìn bốn phía xung quanh.

"Quên đi, cảnh cáo hoàn tất, mình cũng cần phải trở về." Buồn chán ngáp một cái, Trầm Phi Dạ huýt sáo đi ra ngoài.

Đoạn băng vừa kết thúc thì ba người  cũng lập tức nghiêm túc trở lại.

"Hiện tại  việc quan trọng nhất chính là tìm ra nó, mang tất cả danh sách xuất nhập cảnh tới quán rượi của khách sạn, phải tra từng người một,  nhất định phải cho ra thằng bé này cho anh." Hiên Viên  Hoàng hạ xuống một mệnh lệnh, Hiên Viên Phong và Hiên Viên Linh nhận mệnh thì lập tức đi ra ngoài.

Trong phòng không còn ai, chỉ có một mình Hiên Viên Hoàng xem lại đoạn băng vừa rồi.

Cậu thiếu niên bướng bỉnh có đôi mắt lóng lánh, trên mặt lộ ra bỡn cợt và lanh lợi, mô phỏng theo cách hắn xử phạt Hiên Viên Phong thì giống nhau như đúc, hết sức chân thật, nhìn một chút, khóe môi Hiên Viên Hoàng  cũng không nhịn được mà hơi  câu nhếch lên, nở nụ cười nhẹ nhàng, cho dù rất nhạt rất nhạt,  sự thay đổi này chính hắng ũng hkông phát hiện ra, chí ít  tâm tình của hắn  cũng rất sung mừng.

Cau mày một chút, trong đôi mắt cậu thiếu niên có chút biến hóa, đó chính là sự chán ghét thoáng qua, nhìn ra phía bồn hoa ở cửa sổ, sau đó lại trở về vẻ mặt bất cần đời.

Cái biến đổi nho nhỏ này khiến Hiên Viên Hoàng hứng thú,  đôi mắt đen hẹp dài híp lại, trên khuôn mặt có vài phần khẳng định.

Trong phòng làm việc của Hiên Viên Hoàng có một chậu cây trúc, đó là do bí thư tặng nhậm chậu hoa này, mà sáng hôm nay nó đã đổi lại.

Tuy chỉ là một chậu cây trúc nhưng lại làm Hiên Viên Hoàng phấn chán cả người.

Hừm, muốn lừa hắn sao?

Nụ cười của ma vương ở trong nắng càng thêm âm lạnh, Hiên Viên Hoàng bước tiến  vội vã  đi lên lầu,  lúc này  hắn  phải về  thăm cô gái mà mình đã bắt cóc một chút.

Một chậu cây trúc khiến tất cả các chân tướng  bắt đầu  di chuyện trong đầu hắn.

Một chút đông tây,  mẹ con  tương tự, chán ghét tương đồng.

Tâm tình đã buông lỏng đi được vài phần, xe cấp tốc đi ra tổng bộ Hiên Viên  thị, chạy thẳng tới biệt thự biển,  hắn muốn nhìn xem cô gái kia sẽ tiếp tục giả bộ thế nào trước mặt hắn nữa.