Hoàng Hậu... Ta Yêu Nàng!

Chương 43: Chính Văn Hoàn

Có người từng nói, tình yêu chân chính là phải vượt qua được sóng gió thăng trầm, chia ly tái hợp. Nhưng đối với nàng, tình yêu thật sự giản đơn thôi. Chỉ cần trong nàng có hắn trong hắn có nàng, vậy không phải quá đủ rồi sao ???

Cuộc đời con người ngắn ngủi, lấy đâu thời gian diễn màn chia ly tái hợp, thôi thì hảo hảo dùng cả phần đời còn lại chứng minh tình yêu đi...

***

Ngạo Quốc hai năm qua đã thay đổi không ít, Phương Kỷ đăng cơ, đất nước càng cường thịnh.

Hắn giờ đây là Hoàng Đế cửu ngũ chí tôn, toàn thân đều thay đổi, toát lên một bộ lãnh đạm âm trầm, tính cách tàn khốc quyết đoán hơn, nhưng cho dù thế nào, trái tim vẫn là không thay đổi. Vẫn hướng về một người không bao giờ có được...

Phương Kỷ khi nhìn thấy bóng người bước vào, ánh mắt âm trầm liền thu lại. Để lộ sự thoải mái hiếm thấy.

Tiểu Ly sau khi đưa người vào trong lập tức lui ra, nhẹ nhàng đóng cửa.

Phương Kỷ khẽ nhếch môi, để lộ nụ cười chân thật đã lâu chưa từng xuất hiện trên gương mặt hắn :

- Tuyết Vân, mau ngồi. Trẫm... Ta hôm nay có thể cùng nàng hảo hảo nói chuyện.

Người vừa vào không hề hành lễ, lập tức ngồi xuống ghế đối diện Phương Kỷ :

- Ừm, Kỳ Phong hắn... ra sao rồi.

Phương Kỷ bàn tay cầm chén ngọc khẽ siết chặt, giọng nói vẫn không hề biến đổi :

- Vẫn ổn. Nàng ngày mai cùng ta đi sắn. Được không ?

- Không Được.

Lời nói nhẹ nhàng, lại khiến tim Phương Kỷ thắt lại, hai năm nay con người trước mắt hắn vẫn luôn thờ ơ như vậy. Hít một hơi, khẽ mỉm cười:

- không đi cũng không sao, ngay mai ta đến bồi nàng.

- Ta phải đi rồi, ân tình cũng đã dùng hai năm để trả, chúng ta không ai nợ ai.

Bách Tuyết Vân từ từ lên tiếng. Phương Kỷ lại không nghĩ đến nàng nói lời này, tim gần như bị bóp chặt.

Hai năm? Đối với Mặc Kỳ Phong còn dài hơn thế kỷ. Nhưng hai năm đối với Phương Kỷ lại như gió thoảng mây bay.

Ngày đó chiến trường hỗn loạn, hắn cứu được nàng ra, tức tốc đưa về kinh thành. Hắn cũng đã tính toán rõ ràng. Lần này về ắt hẳn Phương Niên sẽ nổi trận lôi đình, hắn sống cũng không nổi trong cung nữa. Vậy nên, hắn chọn cách soán vị. Thế lực từ các nơi đều ổn thoả. Đêm đó về cung, đại chiến nổ ra, cấm vệ quân cùng quân sỉ của hắn chém gϊếŧ điên cuồng, Phương Niên cũng một tay Phương Kỷ hắn tiễn về thế giới bên kia.

- Nàng hai năm cạnh ta, không có chút tình cảm nào sao?

Nàng đưa ánh mắt nhìn thẳng Phương Kỷ:

- Tình cảm ta dành cho ngươi trước giờ không thay đổi. Ta coi ngươi là hảo bằng hữu, là...

- Đủ rồi. Ta không cần loại tình cảm đó của nàng. Cái ta muốn là tình yêu, nàng có hiểu hay không?

Phương Kỷ tức giận, cắt ngang lời nàng. Nàng cũng không biết phải nói thế nào cho hắn hiểu. Ngày đó tỉnh lại, nàng là muốn lập tức trở về Mặc Quốc nhưng Phương Kỷ nói, ở bên cạnh hắn hai năm, chỉ cần hai năm. Coi như trả lại món nợ ân tình hắn giúp Mặc Quốc. Hai năm sau nếu nàng vẫn không có chút rung động nào, nàng có thể đi. Hắn tuyệt không ngăn cản.

Nàng ban đầu chính là do dự, lại nghe Phương Kỷ nói coi như thử lòng Mặc Kỳ Phong, xem xem nam nhân kia có bao nhiêu si tình đợi nàng. Nàng mới đồng ý.

Quả thật lời Phương Kỷ nói chỉ là một phần, nàng tự biết đoạn tình cảm này vô cùng mơ hồ, thứ tình yêu nhất kiến chung tình kia đáng tin được bao nhiêu? Nàng vẫn muốn đánh cược một lần, cược xem nam nhân kia có thể chờ nàng hai năm hay không...

***

Cổng thành Ngạo Quốc khép lại, Phương Kỷ thân vận Hoàng Bào từ trên cổng thành to lớn nhìn xuống thân ảnh nữ nhân bạch y dần biến mất.

Hít một hơi, quay người rời đi, hắn không thua chỉ là vẫn đợi... Đợi một ngày thân ảnh kia đến bên hắn, thực sự vì hắn mà tới.

Cổng thành khép lại, âm thanh vô cùng nặng nề nhưng khiến lòng Phương Kỷ thanh tịnh.

Nàng đi rồi, hắn không ngăn cản. Hắn do dự, hắn hối hận? Không hề, chỉ là tim đã chết....

***

Ánh trăng nhẹ nhàng, êm dịu lướt qua thân ảnh nữ nhân bạch y. Để lại bức tranh phong cảnh tuyệt mĩ.

Núi Mã Phóng chỉ còn lại tiếng côn trùng cùng tiếng nước chảy khe khẽ.

Nàng đứng sau tán cây lớn nhìn nam nhân vô cùng quen thuộc lại vô cùng xa lạ.

Mặc Kỳ Phong ngồi bên bia mộ, tay cầm vò rượu nhẹ hớp một ngụm, trước bia mộ lại có thêm một vò rượu đã mở, là cho ai uống đây ?

Nàng đứng đó, nhìn ngắm thật kĩ nam nhân kia.

Mặc Kỳ Phong trong vòng hai năm quả thật vẫn là một bậc minh quân, không vì nàng biến mất mà thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Nhưng dù bề ngoài thế nào hắn vẫn là không thể quên nàng, đêm đêm đều đến bầu bạn, uống rượu ngắm trăng.

Ban ngày là Hoàng Đế uy vũ, ban đêm hắn là kẻ si tình cùng Ngô thê hảo hảo trò chuyện.

***

Mặc Kỳ Phong vô cùng bình thản, cất giọng khàn khàn:

- Trẫm đã nói tất cả lui hết, ngươi là không muốn sồng?

Tim nàng bất giác co lại, thanh âm trầm thấp này thật sự đã lâu chưa được nghe. Lấy lại bình tĩnh, khẽ lên tiếng:

- Cả ta cũng phải lui sao?

Mặc Kỳ Phong toàn thân cứng đờ, dù cho thanh âm kia có mơ hồ như có như không, hắn vẫn là nghe không sọt một từ.

Loạng choạng đứng dậy, kiên định từng bước tiến đến tán cây.

Dưới ánh trăng mơ hồ hắn chỉ thấy sau tán cây chính là có người đứng. Ban đầu nghĩ rằng là Thiên Kiệt nhưng khi nghe thanh âm quen thuộc kia, hắn liền có ảo tưởng người nọ chính là nàng.

Đến khi chỉ còn một cái nhấc tay có thể nhìn rõ đối phương, thân ảnh vẫn đứng im đó. Hít một hơi, nhẹ đưa tay đẩy tán cây, giờ khắc ấy, Mặc Kỳ Phong hắn chỉ sợ người trước mắt sẽ biến mất.

***

Hai ánh mắt giao nhau, Mặc Kỳ Phong ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn, hắn là vì rượu mới sinh ra ảo giác sao? Nàng như thế nào lại ở đây?

Ngón tay dần đưa lên, chạm nhẹ gò má, lúc này hắn mới có chút hi vọng mình không nằm mơ.

- Mặc Kỳ Phong, ta trở về rồi.

- Vân nhi, nàng thật sự trở về rồi?

Hai còn người đã từng nghĩ đến vô số cách gặp lại, có vui mừng ôm nhau thật chặt, có xúc động rơi lệ... Nhưng chưa từng nghĩ lại vô cùng bình dị như vậy. Không nước mất, không tiếng cười, chỉ có ánh mắt giao nhau....

Không gian vô cùng tĩnh lặng, ánh trăng bạc tuyệt diễm lướt qua thân ảnh hai con người.

Mặc Kỳ Phong tiến đến, dường như sợ nàng biến mất lần nữa, dứt khoát đưa tay ôm ghì lấy nàng, tay còn lại giữ chặt gáy, phủ xuống đôi môi kinh diễm kia nụ hôn đã sớm nóng chảy.

Hoá ra thứ mang tên hạnh phúc là có thật. Mặc Kỳ Phong hắn thực sự cảm nhận được rồi.

***

Bình minh lên, tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu qua hai con người vai kề vai bên sườn núi.

Mặc Kỳ Phong nhẹ nhàng hôn lên trán nữ nhân đang ngủ tựa trên vai mình, thì thào bên tai nàng câu nói hắn đã nói suốt hai năm.

"Hoàng Hậu... Ta yêu nàng!"

__________________________

~~~~CHÍNH VĂN HOÀN~~~~

Ahihi, hoàn rồi hoàn rồi. Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện đầu tay của mình, một câu chuyện cẩu huyết, logic đã bị ném bay xa nghìn dặm. Kết thúc HE nha.

Truyện vẫn còn vài phần Vĩ Thanh cùng Ngoại Truyện nha. ( mk vắt óc mãi mới viết đc chương này ) ~_~.