Mật Ngọt Dành Riêng Anh

Chương 42: Đến tháng

Giữa đêm, Lan Ninh cảm giác phía dưới nước đang rĩ ra có chút khó chịu mà tỉnh dậy. Cô cúi đầu nhìn xuống bên dưới quần, máu đã nhuộm đỏ một mảng thấm ướt cả ga giường. Cô có chút nhíu mày đứng dậy.

Đây là nhà của anh, làm gì có băng vệ sinh. Cô đau đầu nghĩ lại, hôm nay sảy ra nhiều chuyện khiến cô quên mất sắp đến kì kinh nguyệt. Lại đến bất ngờ khiến cô không biết phải thế nào.

Anh đột nhiên cuộn người sang ôm lấy cô nhưng chỉ đυ.ng được một khoảng trống, anh mò mò tìm cô trên giường. Đôi mắt nhập nhoè buồn ngủ mở ra nhìn cô đang đứng cạnh giường.

-"Bà xã sao em không ngủ?" Anh có chút ngáy ngủ hỏi

-"Em...em..." cô có chút ngại ngùng

-"Sao đấy? Em không khoẻ chỗ nào sao? Hay lại ăn bậy bạ nên đau bụng?" Anh ngồi dậy vò tóc nhìn cô vô cùng lười biếng.

-"Em..em tới tháng rồi" cô đỏ mặt nói

-"Tháng gì cơ?" Anh có chút khó hiểu -"Tháng gì tới cũng được. Lên giường ngủ đi, mai dậy nói tiếp, được không?" Anh như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Cô có chút dở khóc dở cười, lại còn có thể bình tĩnh mà đứng nói chuyện với anh. Bụng dưới đã có chút đau râm rang.

-"Không phải. Em...em đến kì kinh nguyệt rồi"

Anh giờ phút này mới có chút tỉnh ngủ nhìn cô, lại nhìn xuống hai đùi cô.

-"Đến thì tốt rồi, em đau bụng thì lên đây anh xoa" anh vươn tay về phía cô như sẵn sàng ôm lấy cô bất cứ khi nào.

Cô nhìn anh vô cùng buồn cười -"Nhưng đây là nhà anh, không có..có băng vệ sinh"

Anh lúc này mới chợt nhớ đến, đột nhiên bước xuống giường -"Anh..anh...đi mua ngay. Em nằm nghỉ ngơi đi" Có chút gấp gáp bước lại đỡ cô, cô tránh tay anh chỉ chỉ vào vết máu mày đỏ nhạt trên ga giường.

-"Xin lỗi em không cố ý làm bẩn ga trải giường"

-"Ngốc! Không sao" anh đẩy cô ngồi lên giường, cô muốn đứng dậy lại bị anh ngăn lại.

-"Em định đứng đến lúc anh mua đồ về luôn hay sao?" Anh nhìn cô nói -"Em nằm nghỉ đi, anh đi mua về cho em ngay! Ga trải giường bẩn cũng chẳng sao, mai anh đem đi giặt là được"

-"Nhưng.."

-"Không nhưng gì cả. Không bẩn, không hề bẩn một chút nào" anh cường điệu nói, lại đặt lên trán cô một nụ hôn -"Ngoan! Nằm yên đợi anh về" rồi anh với tay lấy chìa khoá xe cùng ví đi ra khỏi phòng.

Cô ngồi lại trên giường có chút không tiêu hoá hết. Anh không chê mọi thứ của cô là sự thật. Cô nhìn vết máu hồng nhạt bên cạnh có chút tư vị không nói rõ nên lời.

Anh chạy nhanh đến cửa hàng 24h, lại không biết bình thường cô hay dùng loại nào. Anh mua mỗi thứ hai túi, lúc đem ra thanh toán còn bị nhân viên ngước lên nhìn mấy lần. Anh mặt không đỏ, tim không đập nhanh, lạnh lùng rời khỏi cửa hàng tiện lợi.

Về đến nhà anh đưa băng cho cô, lại giúp cô lấy bộ quần áo sạch thay. Ngâm qυầи ɭóŧ và váy bẩn sạch sẽ, anh xuống bếp đun nước ấm mang lên phòng đưa đến gần cho cô uống. Chạy quanh như một cô vợ nhỏ lại càng khoát trên mình bộ đồ ngủ vô cùng buồn cười.

-"Em không tìm thấy ga trải giường mới" cô đặt ly nước ấm trước bàn nói.

Anh nhìn tấm khăn được cô che đi hai vết máu mờ nhạt có chút buồn cười. Anh lấy tay vứt sang một bên, bình tĩnh lên giường ôm cô vào lòng.

-"Anh không chê thật đó! Anh còn có thể ngủ rất ngon nữa, em tin không?" Anh ôm cô xoa xoa lưng cô đầy dịu dàng

Cô gật gật đầu trong vòng ngực ấm áp của anh. Có lẽ đây là lần tới tháng đáng nhớ nhất của cô.

-"Có đau không?"

-"Có chút đau" cô thành thật nói

-"Anh giúp em xoa. Mau chóng ngủ đi" anh nói rồi luồn tay vào trong áo cô, xoa xoa trước bụng vô cùng nhẹ ngàng. Bàn tay anh dần ấm lên theo từng động tác.

Cô có chút thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc đặc biệt dưới bàn tay anh.

-"Ngủ đi, ngoan ngoan" anh nhắm mắt bàn tay thì không ngừng tác động lên bụng.

Hai người một người ấm áp không rời, một người sung sướиɠ toàn thân mà chìm vào giấc ngủ.

****

Sáng sớm, những tia nắng chen mình vào từng khe cửa chiếu lên hai thân hình đang ôm ấp nhau ngủ say sưa trên giường.

Quân Tâm nheo mắt tỉnh dậy, nhìn thấy cô vẫn an nhiên nằm ngủ bên cạnh, môi có chút dẩu lên vô cùng đáng yêu. Anh rất muốn hôn lên môi cô nhưng sợ đánh thức cô dậy đành lòng bước xuống giường. Anh che kín cửa sổ không để nắng làm ảnh hưởng đến cô sau đó mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng đóng cửa lại.

Trong nhà không còn món gì dinh dưỡng có thể ăn, anh vệ sinh cá nhân nhanh chóng định đi mua thức ăn.

"Ting toong" chuông cửa đột nhiên vang lên khiến anh nhíu mày. Ai lại đến đây vào lúc sáng sớm thế này?

-"Mẹ?!" Anh có chút bất ngờ nhìn bà Lý đang cầm hai túi đồ đứng trước mặt.

-"Sao? Còn không cho mẹ vào nhà à?" Bà nhìn cậu con trai đầu có hơi rối đang chắn trước cửa.

Sáng nay bà đã dậy sớm, chuẩn bị mọi thứ để qua đây nhìn xem mọi chuyện có thật là như lời Lục Anh. Nhìn anh sạch sẽ không giống như là cùng người ta đánh nhau bà có chút thở phào.

-"Sao mẹ lại đến đây?" Anh có chút không tự nhiên nghiêng người để bà vào nhà.

-"Mẹ đến thăm con còn cần phải xin phép sao?" Bà Lý đặt hai túi đồ trên bàn sofa ngó nhìn xung quanh mọi thứ vẫn không có gì khác thường.

Bà nhìn vào cánh cửa phòng ngủ đang khép lại, có chút suy nghĩ, bà lớn giọng hỏi -"Dạo này con làm gì?"

-"Vẫn đi học bình thường thôi" anh đáp -"Mẹ về đi hôm khác con sang thâm mẹ, giờ con sắp đi học rồi" anh nói dối, anh sợ bà lớn tiếng làm cô tỉnh giấc. Sợ cô lại chưa chuẩn bị sẵn sàng.

-"Sao có gì giấu mẹ?" Bà Lý biết thừa tâm tư của anh, bà bước mấy bước đến trước cửa phòng lại bị anh ngăn lại.

-"Mẹ biết rồi!" Anh khẳng định bà đã biết gì đó mới đến đây đột ngột như thế.

-"Mẹ chỉ muốn nhìn qua một chút. Sao? Có người yêu lại còn giấu mẹ?" Bà khoanh tay nhìn anh có chút tức giận.

-"Hiện tại cô ấy không tiện, lần sau con sẽ mang cô ấy đến gặp mẹ!" Anh vẫn luôn nhỏ giọng chắn trước cửa.

Bà nhìn hành động của anh như một con gà mẹ đang bảo vệ đứa con của mình. Lòng lại tràn đầy lữa giận.

-"Con đang làm thái độ gì? Mẹ chỉ muốn nhìn một lần cũng không được?" Bà tức giận nói

-"Đây không phải là muốn nhìn của mẹ. Nếu thật sự mẹ muốn đã không đến sáng sớm như thế này. Mẹ là đang muốn làm khó dễ cô ấy" anh không cho phép bất cứ ai cũng có thể khinh thường cô. Anh biết tính bà, nếu bà có thiện ý sẽ vui vui vẻ vẻ mà hẹn hai người ra gặp mặt chứ không phải đến bất ngờ như bắt gian như thế này.

-"Nếu mẹ muốn nói gì chúng ta ra ngoài nói, được không?" Anh nhỏ giọng nói.

Bà Lý tức giận đến mức cầm túi xách bước nhanh ra khỏi nhà. Đây là đứa con trai của bà, mà hôm nay bà chỉ muốn đến xem người nó yêu nhưng luôn bị ngăn cản. Có thể không tức giận sao?

Hai mẹ con đến một quán cafe, buổi sáng bên ngoài khách rất đông. Để yên tĩnh nói chuyện, anh chọn một căn phòng nhỏ. Bên trong được che chắn rất cẩn thận, tách biệt với những tiếng ồn bên ngoài.

Hai người mặt đối mặt, bà Lý nhìn đứa con trai ngày dần lớn lên có chút đau buồn kèm theo tức giận.

-"Chưa thấy ai có nhà lại còn phải ra ngoài nói chuyện" bà Lý mỉa mai nói

Anh biết hành động anh lúc nãy chỉ khiến bà thêm chán ghét cô, nhưng anh lại không đành lòng để cô nhìn thấy hình ảnh mẹ anh có thể nói những lời nói tổn thương đến cô. Anh biết cô tự trọng rất cao, việc sáng sớm thức dậy trong ngôi nhà của người con trai lại còn bị mẹ anh ta chỉ trích, cô có thể chịu đựng được sao?

-"Con xin lỗi. Nhưng chắc chắn sau này con sẽ.."

-"Không cần có sau này!" Bà lạnh giọng cắt ngang lời anh -"Thứ con gái dễ dãi đó mẹ cũng không cần gặp"

-"Mẹ!!" Anh có chút mất khống chế lớn tiếng

-"Mẹ không chấp nhận loại con gái có thể dễ dàng sống với con trai người khác như thế" bà lặp lại lần nữa, lần này lại càng tỏ ra vô cùng khinh thường nói.

-"Mẹ! Mẹ thậm chí còn chưa chính thức gặp mặt cô ấy, sao mẹ lại có thể phán xét" anh tức giận khi nghe bà nói về cô như thế.

Bà Lý cũng tức giận -"Mẹ đang xét hành vi của nó"

-"Đây là năm bao nhiêu rồi mà mẹ vẫn để ý mấy chuyện lông gà vỏ tỏi đấy?" Anh nói -"Nếu nói cô ấy dễ dãi thì cũng phải nói là con dụ dỗ cô ấy!"

-"Con ăn nói với mẹ như thế?" Bà Lý tức giận

-"Con chỉ bảo vệ quan điểm của mình" anh có chút mất kiên nhẩn -"Con cũng không cần mẹ chúc phúc"

-"Trương Quân Tâm!! Con nói đó là thái độ gì?" Bà có chút bất ngờ khi nghe anh nói -"Tình yêu chỉ là một khoảnh khắc, có chắc hai con sẽ lấy nhau? Có chắc là con sẽ có hạnh phúc sao?"

-"Tại sao lại không có? Không lẽ hôn nhân kiểu áp đặt như ba mẹ rồi kết quả là gì? Chẳng phải cũng đã li hôn sao?" Anh không kiềm chế được nhắc lại quá khứ. Anh cũng đã từng khóc, cũng từng cầu xin hai người nghĩ về anh mà cố gắng. Nhưng kết quả, chẳng ai để ý tâm trạng anh dù chỉ một lần.

-"Con...!" Bà Lý không còn gì để nói, khi nhắc đến hôn nhân bà thật sự có chút thẹn với anh.

-"Con xin lỗi! Nhưng con phải nói một lần, đời này con chỉ lấy cô ấy, nếu mẹ không chấp thuận. Được thôi, vậy thì sẽ chẳng có một người con dâu nào cả!" Anh đứng dậy cúi đầu trước bà rồi quay người đi.

Bà Lý trơ mắt nhìn theo đứa con trai đang dần khuất lại cảm thấy vô cùng đau lòng, đây là lần thứ hai bà cùng Quân Tâm cãi nhau. Cũng là lần kịch liệt nhất, bà ngồi trên ghế có chút đau đớn ở ngực. Có phải bà lại làm một việc tổn thương anh nữa không? Bà nhớ lại ngày bà theo người đàn ông khác, anh cũng đã từng kịch liệt như thế.