Tỷ Tỷ Là Hấp Dẫn Trí Mạng

Chương 29: Mát xa ngự dụng

Edit by Táoo ~

——————————

Kì nghỉ hè cuối cùng cũng qua đi, Diệp Tiêu Đình bắt đầu cuộc sống đại học, mà Tô Mộ Tuyết cũng vào năm ba, đi thực tập ở công ty.

Chuyên ngành của Tô Mộ Tuyết là quảng cáo, trường học sắp xếp cho cô ở phòng kế hoạch của một công ty, cũng xem như chức vụ tốt, cô rất quý trọng, làm việc vô cùng nghiêm túc.

Buổi tối tám rưỡi, Tô Mộ Tuyết từ trong đống tài liệu ngẩng đầu, duỗi tay vươn vai, "A, mệt mỏi quá, cuối cùng cũng xong việc!" Nói xong cô đứng lên thu thập đồ đạc chuẩn bị về nhà, cũng không để ý phía sau có người tiến lại.

Giọng nói nam tính từ sau truyền tới, ngữ khí bình thản, "Vất vả cho em rồi, hôm nay cũng chăm chỉ tăng ca vậy."

Tô Mộ Tuyết nghe tiếng quay đầu lại, đối diện với một đôi con ngươi màu nâu, cùng với giọng nói giống nhau, ánh mắt vô cùng ôn nhu, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy gió xuân phấp phới.

Tô Mộ Tuyết lắc đầu, "Hạ tổng, không vất vả, đây là việc phải làm."

"Ha ha, không cần câu nệ như vậy, anh chỉ lớn hơn em năm tuổi, cứ gọi Thời Phong là được rồi."

Nhìn Hạ Thời Phong mặc tây trang đen trước mặt, Tô Mộ Tuyết nghĩ tới lời mọi người đánh giá anh: Ôn nhu như ngọc, phong thần tuấn lãng.

Đúng là rất đẹp trai, cùng với Diệp Tiêu Đình tinh thần thanh xuân không giống nhau, anh là người tràn ngập hương vị thành thục ổn định, khuôn mặt lại tuấn lãng, khó trách trong công ty có nhiều người thầm yêu như vậy.

"Thế nào, thực tập ở công ty một tháng, em đã quen chưa?" Hạ Thời Phong là một trong ba người sáng lập công ty, trẻ tuổi nhất, cũng coi như là học trưởng của Tô Mộ Tuyết, bởi vậy đối với mấy thực tập sinh đại học A quan tâm vô cùng.

"Ha ha, không đơn giản như vậy, lý thuyết trong sách vở và thực hành đúng là khác nhau, em thấy không có tác dụng gì cả, hầu như đều phải học lại từ đầu..." Tô Mộ Tuyết đối với Hạ Thời Phong tương đối thân thiết, mở máy ra xem, trò chuyện một lúc đã là chín giờ.

"A, muộn quá rồi, không kịp về chuyến xe buýt mất, em về trước đây học trưởng." Trong quá trình nói chuyện Tô Mộ Tuyết đã bị Hạ Thời Phong thành công thuyết phục thay đổi lại xưng hô, lúc này vội vàng cầm túi chuẩn bị ra xe.

"Chờ chút." Hạ Thời Phong gọi cô, trên mặt là nụ cười thiện ý, "Đã muộn thế này, em là con gái đi một mình nguy hiểm, để anh đưa em về đi."

Cứ vậy, nhiệt tình không thể chối từ, Tô Mộ Tuyết ngồi trên xe BMW của Hạ Thời Phong, ngày thường đi xe buýt 40 phút mới về tới nhà, hôm nay chỉ mất có 10 phút.

Diệp Tiêu Đình trên đường về nhà, ánh đèn đường chiếu lên dáng người cao lớn của cậu, gương mặt soái khí, nữ nhân nào đi qua cũng phải quay lại nhìn.

Diệp Tiêu Đình cũng không để ý, bây giờ đã vào thu, trong đầu cậu chỉ nghĩ xem hôm nay Tô Mộ Tuyết có mang áo khoác hay không, trên đường làm về liệu có thấy lạnh không thôi...

Trở về muộn như vậy, cô sẽ mắng cậu đi? Nghĩ tới đây, Diệp Tiêu Đình đi ngang qua cửa hàng tiện lợi đầu ngõ, cố ý mua hai phần pudding xoài, chuẩn bị hối lộ Tô Mộ Tuyết.

Hôm nay cũng thật xui xẻo, cậu và đội bóng rổ hôm nay có một trận thi đấu hữu nghị với trường khác, tưởng rằng thi xong thì có thể về nhà, không ngờ lại bị một đám nữ sinh vây quanh, hỏi này hỏi nọ làm chậm trễ không biết bao nhiêu thời gian, tắm rửa dọn dẹp đồ xong xuôi cũng đã muộn thế này.

Đến ngã rẽ gần cửa nhà, bước chân Diệp Tiêu Đình đột nhiên dừng lại.

Là giọng của Tô Mộ Tuyết?

Cậu nấp sau tường nghe ngóng, chỉ thấy Tô Mộ Tuyết hình như vừa về tới nhà, đứng ở cửa nói chuyện cùng một người đàn ông, phía sau người kia là chiếc xe BMW màu trắng, xem ra là anh ta đưa cô về nhà.

Trong lòng Diệp Tiêu Đình khó chịu, nhìn cô cùng người kia vừa nói vừa cười, chẳng lẽ anh ta là bạn trai cô?

Lại nghĩ tới gần đây cô về nhà đều khá muộn, bảo là tăng ca, nhưng bây giờ xem ra là vội vàng đi hẹn hò với người đàn ông kia?

Diệp Tiêu Đình nắm chặt tay, đấm lên vách tường, trong lòng bực bội.

Mười lăm phút sau, Diệp Tiêu Đình mới mở cửa về nhà, cậu đi bộ bên ngoài một lúc lâu tâm tình mới có thể khôi phục.

"Em đã về rồi." Cậu đổi giày, nhìn huyền quan chỉ có mỗi giày của Tô Mộ Tuyết mới cảm thấy thoải mái, cũng may nha đầu kia vẫn biết chừng mực, không đưa đàn ông về nhà.

Vào phòng khách lập tức nhìn thấy áo khoác và ví Tô Mộ Tuyết bị ném ở một bên, cả người nằm trên sofa, nhắm mắt dưỡng thần.

"Chị, đừng vứt đồ đạc linh tinh nữa..." Diệp Tiêu Đình mở miệng nhắc nhở, tay tự động thu dọn giúp Tô Mộ Tuyết.

Lúc này cô mới phát hiện ra cậu đã trở lại, khuôn mặt tức giận, bĩu môi, "Sao bây giờ em mới về, chỉ cứ tưởng em ở nhà chờ chị, tăng ca cũng không ăn cơm, chỉ muốn về nhà ăn cơm em làm."

Tô Mộ Tuyết nói xong cảm thấy mình ấm ức, đôi mắt đỏ hoe, lúc này, bụng cũng phối hợp kêu lên chứng minh cô không nói dối.

Diệp Tiêu Đình không nghĩ tới việc này, cậu cũng ăn cơm cùng bạn đại học rồi, vì thế đành lấy pudding xoài vừa mua ra cho cô, "Chị ăn tạm đi, đợi em nấu cơm cho chị."

Tô Mộ Tuyết ăn pudding, tâm tình mới tốt hơn một chút, một bên xoa chân oán trách, "Thật đáng ghét, chị mệt đến chân cũng sưng lên rồi, chỉ là thực tập thôi mà phải tăng ca nhiều đến vậy, trời ạ ~"

"Được rồi, được rồi, vất vả cho đại tiểu thư rồi, đợi chút nửa em đi pha nước cho chị ngâm nước nóng thả lỏng được không?" Diệp Tiêu Đình giống như đứa trẻ dỗ dành cô, tay cũng không nhàn rỗi, từ sau gối dựa sofa tìm được áo ngực màu vàng nhạt, "Chị, tuy trong nhà không có người ngoài nhưng cũng đừng ném đồ linh tinh, biết đâu bố mẹ về nhìn thấy..."

Tô Mộ Tuyết căn bản không nghe cậu nói, vẫn cứ kể khổ, "Bây giờ đã vào thu, trời cũng nhanh tối, nếu cứ về muộn như thế, chị rất sợ ~"

Bởi vì sợ nên người kia mới đưa chị về sao? Diệp Tiêu Đình thầm nghĩ, trong lòng cũng thoải mái hơn không ít.

"Nếu không, về sau em đón chị được không?"

"Hả?" Tô Mộ Tuyết vui sướиɠ kinh ngạc nhìn cậu, "Thật sao?"

"Ừm..." Diệp Tiêu Đình tưởng rằng cô sẽ từ chối, thấy cô kích động, bản thân cũng ngẩn ngơ, cô thực sự hi vọng mình tới đón sao? Nhưng khoảng cách với cuộc thi bóng rổ ngày càng gần, trong đội tập luyện cũng rất khẩn trương.

Dáng vẻ này của cậu trong mắt Tô Mộ Tuyết chính là không muốn, lập tức thất vọng, "Thôi, em cũng có nhiều chuyện ở trường, vẫn là kệ chị đi."

"Em..." Diệp Tiêu Đình muốn giải thích lại bị lời nói tiếp theo của Tô Mộ Tuyết đánh gãy.

"Dù sao em cũng không phải người đáng tin, hừ!"

Cũng chỉ là lời nói giận dỗi của Tô Mộ Tuyết, nhưng Diệp Tiêu Đình lại coi là thật.

Cậu không đáng tin? Vậy cái người đàn ông đưa cô về mới đáng tin sao, mặc tây trang, đi BMW, tuấn tú lịch sự, sự nghiệp thành công, bản thân chỉ là sinh viên, sao có thể bằng người ta?!

Cô nói tăng ca, không chừng chỉ là muốn hẹn hò cùng tên kia thôi...

"Ai nha, đau vai quá." Tô Mộ Tuyết bắt đầu cởi cúc áo sơmi bên trên, cả ngày nay cô không được rảnh rỗi, bây giờ đã quá mệt mỏi, cánh tay thả lỏng buông xuống, bây giờ muốn nhấc lên đã đau không chịu được.

Trong lòng Diệp Tiêu Đình khó chịu nhưng thấy dáng vẻ vất vả của cô vẫn rất đau lòng.

Cậu thở dài, "Chị nằm xuống đi, em mát xa cho chị."

Tô Mộ Tuyết nghe vậy ngoan ngoãn nằm xuống, áo sơmi cũng không cởi, trực tiếp ghé vào sofa hưởng thụ.

"Ưm, thoải mái ~" Tô Mộ Tuyết ôm gối, quay đầu tán thưởng, "Tiêu Đình, nhóc con em nhiều lúc cũng biết săn sóc đó."

Nhưng mà... ấn vài cái, giữa hai người bắt đầu có chút không thích hợp.

Làn da cô bóng loáng non mềm, lòng bàn tay lướt tới đâu cũng để lại vệt đỏ, ánh mắt Diệp Tiêu Đình thâm trầm, "Chị, nếu đau thì nói cho em."

"Không sao, dùng sức một chút." Tô Mộ Tuyết cúi đầu, không muốn cho cậu thấy mình đỏ mặt. Tay Tiêu Đình nóng quá, rõ ràng là mát xa nhưng cô lại cảm giác như đang làm động tác âu yếm, dù là cách lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay cậu truyền tới.

Bàn tay Diệp Tiêu Đình mát xa tại eo cô, trong đầu không khỏi tưởng tượng ra hình ảnh mình nắm lấy eo cô, ra sức va chạm.

"Ưʍ..." Hơn nữa tiếng nỉ non ái muội không rõ khiến cho du͙© vọиɠ trong lòng Diệp Tiêu Đình dâng lên.

Không được, cô đã mệt mỏi như vậy, cần phải nghỉ ngơi.

Vì thế, Diệp Tiêu Đình cắn răng đè ép du͙© vọиɠ xuống dưới.

"Thế là được rồi, chị thay quần áo nghỉ ngơi đi, em đi nấu cơm." Diệp Tiêu Đình lưu luyến thu tay, cậu đứng lên xoay người định đi.

Kỳ thật Tô Mộ Tuyết bên này sớm đã bị tay cậu chọc tới dục hỏa đốt người, qυầи ɭóŧ màu trắng dưới váy sớm đã bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm cho ướt đẫm, lúc này Diệp Tiêu Đình đột nhiên dừng tay làm cô cảm thấy trống rỗng, vội vã xoay người bò dậy.

"Tiêu Đình ~" Giọng nói kiều mị vang lên, Diệp Tiêu Đình nghe thấy thôi cũng đủ làm côn ŧᏂịŧ nhảy dựng lên.

"Chị?" Nhìn thiếu nữ quỳ trên sofa, Diệp Tiêu Đình đỡ trán, cô không biết mình rất hấp dẫn sao? Trước mặt cô còn là người đàn ông khí huyết dâng trào, tứ chi toàn diện nữa đấy!

"Chị..." Tô Mộ Tuyết dừng một chút, tuy rằng ngượng ngùng nhưng vẫn mở miệng, "Chân chị cũng đau, đã sưng lên rồi, em cũng giúp chị mát xa một chút được không?"

Bộ ngực sữa no đỏ lộ ra dưới lớp áo sơmi màu trắng, chân váy công sở màu đen cũng không che được cái mông nhếch lên, qυầи ɭóŧ bên trong như ẩn như hiện. Hơn nữa, biểu tìиɧ ɖu͙© cầu bất mãn muốn nói lại thôi trên mặt cô mang theo một chút sắc thái cấm dục, quả thật là Diệp Tiêu Đình muốn ngừng mà không được.

"Đây là chị nói đấy, em đây sẽ giúp chị mát xa một chút."

Diệp Tiêu Đình nói xong, bế cô lên để cô ngồi đối diện mình trên sofa, đôi chân trắng nõn tách sang hai bên, lộ ra qυầи ɭóŧ ướt đẫm, có thể nhìn thấy hình dạng âʍ ɦộ bên trong.

Diệp Tiêu Đình nuốt nước miếng, bàn tay bắt đầu chạm tới chân cô.