Edit by Táoo ~
——————————
Vóc dáng Tô Mộ Tuyết không thấp, đôi chân lại vô cùng tinh xảo, nằm trong lòng bàn tay Diệp Tiêu Đình giống như một đôi ngọc thạch điêu khắc tinh xảo, ngón chân sơn màu hoa hồng, làn da tuyết trắng không một chút tì vết, mạch máu bên dưới như có thể nhìn thấy rõ ràng.
Diệp Tiêu Đình giống như đối với trân bảo nhẹ nhàng mát xa, xoa nắn tinh tế đối với mỗi ngón chân, thời điểm chạm tới lòng bàn chân, Tô Mộ Tuyết cảm thấy ngứa ngứa rụt lại.
"Chị sao vậy?" Diệp Tiêu Đình ngẩng đầu.
Chỉ thấy sóng mắt Tô Mộ Tuyết lưu chuyển, khuôn mặt đỏ bừng, dáng vẻ kia câu dẫn cực kỳ, "À, chân chị cũng mỏi, em mát xa lên trên chút nữa đi..."
Bàn tay Diệp Tiêu Đình hướng lên trên, từ mắt cá chân lên tới cẳng chân, lực đạo vừa phải, giúp cô thả lỏng cơ chân.
Thế này thì sao đủ? Tô Mộ Tuyết chỉ cảm thấy bản thân dưới sự đυ.ng chạm của Diệp Tiêu Đình càng thêm khô nóng, cả người mềm mại muốn cậu an ủi, tiểu huyệt trống rỗng chảy ra da^ʍ thuỷ, kêu gào muốn được côn ŧᏂịŧ tiến vào.
Nhưng tính cách Tô Mộ Tuyết là sao chứ? Muốn cô mở miệng cầu xin cậu cắm côn ŧᏂịŧ vào trong khó lên tận trời. Cô đành phải dùng sự thông minh của mình để Diệp Tiêu Đình dâng côn ŧᏂịŧ tới tận cửa.
"Chị thấy khá hơn chút nào không?" Diệp Tiêu Đình ấn cẳng chân cô, ngoại trừ bộ ngực to lớn mềm mại kia thì chân của cô là thứ cậu thích thứ hai, thon dài tinh tế, trắng nõn thẳng đắp, so với mấy người ca sĩ diễn viên gì đó còn xinh đẹp hơn, sờ lên cảm thấy rất tốt.
Diệp Tiêu Đình vừa mát xa, trong đầu vừa tưởng tượng ra hình ảnh đôi chân này quấn chặt lên eo mình, giống như xà nữ quấn người, du͙© vọиɠ bỗng nhiên tăng vọt.
Lúc này côn ŧᏂịŧ phía dưới đã sưng to, dựng thành lều trại giữa háng, cũng may cậu đã lường trước, cầm lấy cái gối ôm che lên.
"Tiêu Đình, mau, lên trên một chút..." Tô Mộ Tuyết nắm tay đưa tới bên miệng, biểu tình thẹn thùng quyến rũ khiến Diệp Tiêu Đình động lòng.
Cuối cùng cậu cũng hiểu được mục đích của cô không phải là mát xa, đây là mời gọi cậu sao?
Diệp Tiêu Đình nâng hai chân cô lên tách ra, qυầи ɭóŧ màu trắng đáng thương kia của Tô Mộ Tuyết đã ướt đẫm da^ʍ thuỷ, huyệt thịt phấn nộn và huyệt động sâu thẳm như ẩn như hiện.
"Nơi này sao?" Diệp Tiêu Đình thử dùng ngón tay thon dài thăm dò, xẹt qua âʍ ɦộ, đầu ngón tay chạm tới nơi ướt đẫm kia chính là một loại câu dẫn không tiếng động.
Tô Mộ Tuyết cũng không phủ nhận, mặt đỏ bừng, nhấp môi không trách cứ Diệp Tiêu Đình. Cậu như được cổ vũ, hai tay đưa tới bộ ngực kiêu ngạo, áo sơmi trắng bó sát dáng người quyến rũ, áo ngực cũng đã cởi ra, cách lớp áo sơ mi, nhũ hoa hồng hào hơi nhô lên thiêu đốt người khác.
Diệp Tiêu Đình dùng hai ngón tay kẹp lấy tiểu anh đào tinh tế xoa nắn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó đứng thẳng lên, màu sắc cũng ngày càng đậm.
Cậu vuốt ve núʍ ѵú, trong mắt là du͙© vọиɠ không thể đếm hết, "Nơi này thì sao, em cũng giúp chị mát xa một chút được không?"
"Được..." Tô Mộ Tuyết bị trêu chọc đến mức cả người mềm nhũn, không biết khi nào đã vòng tay ôm lấy cậu, vặn vẹo cơ thể hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ ngón tay mang tới.
Nhưng mà sao có thể đủ?
Diệp Tiêu Đình không suy nghĩ được nhiều nữa, côn ŧᏂịŧ phía dưới đã căng trướng đến phát đau, lại nhìn dáng vẻ dâʍ đãиɠ mị hoặc của cô, tên đã lên dây không thể không bắn.
Tay cậu đi vào bên trong qυầи ɭóŧ, chuẩn xác tìm được âm đế căng cứng, tiểu đậu đậu vừa bị chạm tới đã run rẩy hết cả lên khiến cả người Tô Mộ Tuyết cũng run rẩy theo.
"Chị, nơi này cũng mát xa một chút, còn cả nơi này..." Ngón trỏ Diệp Tiêu Đình dừng lại ở âm đế xoa nắn thành vòng, mà ngón giữa đã tới cửa âʍ ɦộ, mở ra hai cánh môi, nghiêm túc hỏi, "Em mát xa nơi này được không?"
"Ừm..." Tô Mộ Tuyết thẹn thùng quay mặt đi, không dám đối diện với cậu, đôi chân đã tự động quấn lấy eo Diệp Tiêu Đình, vòng eo cũng vặn vẹo đẩy âʍ ɦộ lên cao mời gọi ngón tay cậu.
"Xem ra hôm nay chị rất mệt mỏi, nhất định phải mát xa thật tốt cho tiểu huyệt." Diệp Tiêu Đình nói xong, ngón tay giữa mạnh mẽ đâm vào bên trong.
"Chị, thoải mái không?"
"Ưʍ... thoải mái..."
"Em ấn vào sâu nữa, chị sẽ càng thoải mái hơn." Diệp Tiêu Đình vừa nói vừa đẩy mạnh ngón tay vào sâu bên trong, cậu có thể cảm giác được đầu ngón tay chạm tới nếp uốn tầng tầng lớp lớp bên trong. Nhưng mà dù sao cũng chỉ là ngón tay, không thể vào sâu bên trong được nữa, mặc dù Tô Mộ Tuyết đã mở to hai chân nhưng cũng đã là cực hạn.
"Tiêu Đình... sâu một chút nữa được không?" Tô Mộ Tuyết mị nhãn như tơ, thân thể khô nóng khiến nước mắt trào lên, dáng vẻ nhu nhược đáng thương lại phong tình vạn chủng.
Diệp Tiêu Đình đã sớm không nhịn được, rút ngón tay ra liếʍ láp da^ʍ thuỷ, một tay cởϊ qυầи dài, "Muốn sâu hơn bữa thì ngón tay không thể đâu, dùng cái này được chứ?" Cậu chỉ nơi căng phồng qυầи ɭóŧ bao lấy.
"Ưʍ... có thể. Mau, em mau tiến vào đi, chị muốn." Tô Mộ Tuyết cắn môi, lời nói dâʍ đãиɠ lại dùng biểu tình e thẹn nói ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ côn ŧᏂịŧ lại to thêm vài phần.
Cậu đẩy qυầи ɭóŧ xuống, vật thô to nóng bỏng kia nhảy ra, ngay cả tinh hoàn phía dưới cũng to hơn ngày thường không ít.
"Vậy em bắt đầu đây." Vừa dứt lời, Diệp Tiêu Đình dùng sức cắm thẳng côn ŧᏂịŧ vào bên trong tiểu huyệt.
Nơi chật hẹp kia đã sớm tràn lan da^ʍ thuỷ, Diệp Tiêu Đình vừa cắm vào đã làm da^ʍ thuỷ chạy ra, nhỏ giọt trên sofa chảy và mặt đất.
"Chị chảy thật nhiều nước, thật dâʍ đãиɠ." Diệp Tiêu Đình nói, đặt lên môi cô một nụ hôn rồi tiếp tục vận động mạnh mẽ.
"A ~ a ~ Tiêu Đình, chậm một chút, nhanh quá, chậm thôi ~ " Tô Mộ Tuyết bị đâm tới nghiêng ngả, tay phải bắt lấy sofa cầu xin.
"Chậm một chút?" Diệp Tiêu Đình nhướn mày, động tác dưới thân cũng chậm lại, "Như vậy sao?" Cậu dùng côn ŧᏂịŧ đi vào từ từ, cũng rút ra vô cùng chậm rãi.
"Không, không cần chậm, nhanh lên, nhanh lên đi." Tô Mộ Tuyết sao chịu được tra tấn như vậy, côn ŧᏂịŧ của cậu hôm nay vừa to vừa dài, tuy cô chảy ra nhiều da^ʍ thuỷ bôi trơn nhưng lúc đâm vào cũng rất đau, rất nhanh cô đã thích ứng được, hai chân phối hợp mở ra để cậu đâm vào thật sâu.
Trong lúc hai người chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙© không thể kiềm chế, một chuỗi âm nhạc du dương vang lên, là điện thoại của Tô Mộ Tuyết.
Cô liếc mắt nhìn một chút, là Hạ Thời Phong, hôm nay nói chuyện một lúc, cô cũng cảm thấy đây là ông chủ không tồi, nếu sau khi tốt nghiệp có thể vào làm ở công ty này cũng là sự lựa chọn tốt. Bởi vậy, không thể đắc tội ông chủ tương lai được.
Động tác Diệp Tiêu Đình chỉ ngừng một lúc lại bắt đầu rút ra cắm vào, Tô Mộ Tuyết bị đâm tới lời nói cũng không thể hoàn chỉnh, "Tiêu Đình... chờ chút, cuộc điện thoại này... không thể... không nghe."
Cũng may Diệp Tiêu Đình hiểu ý cô, nghi ngờ lấy điện thoại đưa tới.
Trễ thế này rồi ai có mắt như mù vậy chứ?
"Alo?... A, không sao, cảm ơn anh đã đưa em về nhà, còn gọi điện thoại tới... Vâng, em biết rồi..." Nửa trên của Tô Mộ Tuyết còn mặc áo sơ mi trắng, đưa lưng về phía Diệp Tiêu Đình nghe điện thoại, cô ghé vào trên sofa, mông nhỏ nâng lên, tiểu huyệt phấn nộn đối diện với Diệp Tiêu Đình.
Diệp Tiêu Đình nhìn cô bận rộn, ban đầu còn nỗ lực kiềm chế, kết quả là người đưa cô về gọi tới?!
Cô còn nói chuyện với anh ta bằng vẻ mặt dịu dàng kia?! Cuộc điện thoại này không thể không nhận?! Chẳng lẽ người này đối với cô còn quan trọng hơn cậu sao?!
Một cảm giác khó chịu không rõ trong trái tim trào ra, Diệp Tiêu Đình nắm chặt tay, ngay lúc Tô Mộ Tuyết vừa nói, "Được rồi, vậy em cúp máy đây." Bắt lấy mông cô, đâm sâu côn ŧᏂịŧ cứng rắn vào trong hoa huyệt, không chút suy nghĩ mà bắt đầu ra vào mãnh liệt.
"A a..." Tô Mộ Tuyết bị cậu bất thình lình đánh lén lên tiếng, lập tức phản ứng lại che kín miệng nhưng vẫn bị người bên kia nghe được.
"Sao vậy?" Hạ Thời Phong hỏi.
"Không sao cả." Tô Mộ Tuyết cắn môi, Diệp Tiêu Đình tấn công quả thật rất mãnh liệt, cơ hội mở miệng của cô cũng không có, nói chuyện gian nan, "Ưʍ... ngô..." Ngẫu nhiên vẫn có tiếng rêи ɾỉ tràn ra, cô đành phải cố gắng giải thích, "Là em trai em, nó sợ em mệt mỏi nên mát xa giúp em..."
"Ồ, em trai em thật hiểu chuyện." Hạ Thời Phong yên lòng, thanh âm vừa nãy giống như... Tiếng kêu mị hoặc như vậy, anh nghe điện thoại thôi mà dưới thân cũng có phản ứng.
Nhưng ngay sau đó, tâm tư vừa thả lỏng của Hạ Thời Phong lại dâng cao.
"Chị thoải mái không?" Giọng nói khàn khàn của Diệp Tiêu Đình truyền tới.
Hạ Thời Phong nhíu mày, em trai cô đã lớn vậy rồi sao, giọng nói hoàn toàn là người trưởng thành rồi. Trai đơn gái chiếc, cậu ta mát xa cho Tô Mộ Tuyết thế nào?
"Đồ ngốc này!" Tô Mộ Tuyết nghiến răng quay lại trừng mắt với Diệp Tiêu Đình, sau đó nói với đầu bên kia điện thoại, "Ngại quá, nhà em có việc, em tắt máy đây."
"Chờ chút!" Hạ Thời Phong còn muốn nói gì, điện thoại đã bị cắt đứt.
Anh nắm chặt điện thoại, lông mày nhíu chặt, vì sao đầu bên kia hình như còn có tiếng "bạch, bạch"? Âm thanh ái muội như vậy thật sự chỉ là mát xa sao...
Tô Mộ Tuyết bên này, Diệp Tiêu Đình hoàn toàn không có ý định thả chậm tốc độ, thể lực cậu vốn rất tốt, hơn nữa tập thể thao hàng năm, cơ thể vô cùng khoẻ mạnh, ra sức mà đâm vào trong.
Tô Mộ Tuyết một bên ân ân a a bị cậu đâm vào khiến da^ʍ thuỷ tràn trề, một bên vẫn không quên oán trách, "Diệp Tiêu Đình em bị ngốc sao? Bị người ta phát hiện thì phải làm sao bây giờ?"
Bị người kia phát hiện? Thế thì càng tốt, cậu hận không thể để cho cả thế giới này biết Tô Mộ Tuyết là người phụ nữ của mình, như vậy sẽ không còn ai dám mơ tưởng đến người của cậu nữa.
Nhưng cậu cũng biết bản thân chỉ là em trai, không dám có ý định này.
Trên mặt loé lên sự u buồn, rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ xấu xa, "Nhưng mà, chị có biết không, lúc chị gọi điện thoại, tiểu huyệt càng chặt càng ướt hơn nữa? Có phải vì có người thứ ba, chị sẽ càng hưng phấn phải không? Lần ở suối nước nóng cũng thế..."
"Không phải, đồ ngốc này!" Tô Mộ Tuyết cũng phát hiện, dưới tình huống có người khác, cơ thể cô cũng càng thêm mẫn cảm, tiểu huyệt cũng dễ dàng cao trào, nhưng loại chuyện này sao có thể thừa nhận cơ chứ?
Diệp Tiêu Đình hiểu rõ cô, tiếp tục nói, "Chị rõ ràng rất hưng phấn." Cậu nhấc cô lên, để cho cô có thể từ trên mà nhìn rõ nơi giao hợp của hai người, côn ŧᏂịŧ cứng rắn cắm vào trong tiểu huyệt phấn nộn, hình ảnh này khiến cô nói không nên lời, "Chị xem, côn ŧᏂịŧ cũng không động đậy, là do tiểu huyệt của chị khẩn trương hút chặt lấy nó."
Tô Mộ Tuyết cắn môi không trả lời, cũng có thể cảm nhận được tiểu huyệt chặt hơn bình thường, côn ŧᏂịŧ cậu bị âʍ đa͙σ chặt chẽ hút lấy, cô còn có thể ngẫu nhiên cảm giác được gân xanh côn ŧᏂịŧ nhảy lên.
"Chị cứ nói đi, thẳng thắn nói ra, chị cảm thấy rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ ~" Diệp Tiêu Đình nói xong, bế Tô Mộ Tuyết lên, ôm lấy mông cô không biết mệt mỏi đâm vào nơi sâu nhất, da^ʍ thuỷ tí tạch từng giọt theo đùi cậu rớt xuống mặt đất tạo thành một vũng nước trong suốt.
"Chị, em muốn ăn vυ'!" Diệp Tiêu Đình cúi đầu tìm kiếm.
Tô Mộ Tuyết phối hợp dựng thẳng bộ ngực đưa tay nâng đôi song phong đưa vào miệng cậu, cảm giác giống như mẹ cho con bú sữa vậy, mà "cậu con trai" này lại không khách khí bắt đầu dùng sức mυ'ŧ vào, môi ngậm chặt nhũ hoa như có thể mυ'ŧ được ra sữa thật vậy.
"A a, Tiêu Đình, nhẹ thôi, núʍ ѵú ngứa quá, đừng liếʍ nữa... Mau đâm vào, sâu hơn nữa, dùng sức thêm nữa!" Tô Mộ Tuyết ôm chặt lấy đầu cậu, hai thân thể dính sát vào nhau, âm đế cọ xát với lông mao của cậu, tiểu huyệt bị đâm sâu, thân thể căng chặt, đến ngón chân cũng cuộn tròn lại, đã đạt tới cực hạn.
Mà Diệp Tiêu Đình cũng không chịu nổi tiếng kêu của cô, côn ŧᏂịŧ bị nếp uốn trong tiểu huyệt làm cho nóng bỏng, qυყ đầυ như muốn nổ tung.
"Chị, em có thể bắn bên trong không?" Diệp Tiêu Đình hỏi.
"Được, bắn đi, hãy bắn vào trong chị." Tô Mộ Tuyết nhiệt tình hôn lên môi cậu.
Hai người răng môi giao triền, Diệp Tiêu Đình ôm hôn Tô Mộ Tuyết rồi đặt lên bàn ăn cơm, xúc cảm lạnh lẽo khiến đầu óc cô thanh tỉnh trong chốc lát, nhưng ngay sau đó lại bị đợt tấn công mãnh liệt của Diệp Tiêu Đình phá tan.
"A a a a ~" Ngoại trừ kêu lên, cô không thể làm điều gì khác.
Bàn ăn kêu lên kẽo kẹt, cô đành phải bắt lấy cánh tay Diệp Tiêu Đình, thừa nhận đợt tấn công vào sâu bên trong.
"Chị chặt quá, kẹp côn ŧᏂịŧ đến phát ngứa, không được, em muốn bắn!" Diệp Tiêu Đình thấp giọng gào thét, hung hăng ngậm lấy nhũ hoa, cuối cùng sau vài lần va chạm mãnh liệt, động tác của cậu mới ngừng lại.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phun trào vào trong tử ©υиɠ Tô Mộ Tuyết, hết đợt này đến đợt khác, cô cảm thấy bụng mình trướng lên, côn ŧᏂịŧ vừa rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt cũng chảy xuống bàn ăn, trên mặt bàn pha lê trong suốt lưu lại dấu vết trắng ngà.
Sau một lát, Tô Mộ Tuyết như nhớ tới điều gì vội vàng ngồi dậy.
"Diệp Tiêu Đình! Tên trứng thối này, nếu chị bị đuổi việc, chị sẽ không bao giờ để ý em nữa!"
Cô nước mắt lưng tròng căm tức nhìn cậu, hung hăng đẩy cậu một cái sau đó ôm quần áo chạy về phòng.
Mà Diệp Tiêu Đình nhìn cô lưu lại một đường dấu vết của tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới có phản ứng, bản thân có phải hơi quá đáng không...