Kinh Tủng Chi Thư (Cuốn Sách Kinh Dị)

Chương 40: Xe buýt khủng bố (1)

Tác Giả : Hoa Sắc Mãn Kinh

Edit : Alice.T

—–o0o—–

[ Câu Chuyện Bắt Đầu, Hành Khách Quái Dị ]

Thời gian vội vã trôi qua, đã đến thời điểm khai giảng, Sở Dương Băng và Chung Gia Thụ từng người quay về trường đi học, Lục Phi Trầm không biết tung tích, giống như thời gian nghỉ đông hắn cùng ăn cùng ở với Sở Dương Băng  chỉ là một đoạn ảo ảnh. Đến khi nghỉ hè, hắn lại đột nhiên ấn vang chuông cửa, xuất hiện ở trước mặt Sở Dương Băng.

Một buổi sáng tháng 7, Sở Dương Băng, Lục Phi Trầm, Chung Gia Thụ và Giang Chi Nhu bốn người ngồi chung một chỗ, Sở Dương Băng hỏi Chung Gia Thụ và Giang Chi Nhu : “Chị Nhu, Gia Thụ, các chị thật sự định đi chung với bọn em sao ?”

“Ít nói nhảm, nếu đã hẹn đi chung thì đi chung!” Chung Gia Thụ không nhịn được trả lời : “Dù sao đi theo các anh cũng tốt hơn tôi tiến vào câu chuyện một mình.”

Trên mặt mũi của Giang Chi Nhu mang theo ý cười thùy mị, cô nói : “Có thể vào chung một câu chuyện với người như ngài Lục, đó là vinh hạnh của tôi. Tôi đã sống dưới sự khống chế của《Kinh Tủng Chi Thư》gần 10 năm rồi, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với câu chuyện có độ khó cao, đi theo ngài Lục có thể học được càng nhiều thứ, còn phải xin ngài Lục chỉ giáo nhiều hơn.”

“Không dám nhận.” Lục Phi Trầm nói:“Một khi đã vậy, Chung Gia Thụ, mở sách ra truyền đọc đi.”

Câu chuyện lần này là cọ của Chung Gia Thụ, Chung Gia Thụ đã sớm chuẩn bị tốt mở《 Kinh Tủng Chi Thư 》của mình ra, sau khi cậu xem xong cầm sách lần lượt đưa cho ba người khác.

【Xe Buýt Khủng Bố】

Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, không phải không báo, chỉ là chưa đến lúc.

Khi ngươi ngồi lên chiếc xe buýt này, thời điểm ác báo đã tới.

Cái chết, không phải kết thúc, mà là bắt đầu.

Sở Dương Băng thu mấy dòng chữ này vào đáy mắt, cậu ngược lại không ngờ rằng gợi ý lần này lại chỉ có ba dòng chữ ngắn ngủi, tính luôn cả đề mục câu chuyện, miễn cưỡng xem như có bốn dòng gợi ý.

Sở Dương Băng cau mày, mở《 Kinh Tủng Chi Thư 》của mình ra, phía sau câu chuyện【Chuyện Quái Dị Ở Ký Túc Xá】quả nhiên lại có thêm một mặt trang mới.

“Thử nói một chút xem, có ý kiến gì đối với gợi ý lần này.” Sau khi chuyền tay nhau đọc xong《 Kinh Tủng Chi Thư 》của Chung Gia Thụ, Lục Phi Trầm đan xen mười ngón tay, trầm giọng hỏi.

Sở Dương Băng trầm ngâm một chút, nói:“Câu chuyện lần này chắc chắn là xảy ra ở trên xe buýt.”

“Ôi, phí lời.” Chung Gia Thụ vỗ vỗ bìa sách《 Kinh Tủng Chi Thư 》, “Trên giấy đã viết bốn chữ【Xe Buýt Khủng Bố】to đùng, cũng nhắc tới khi chúng ta ngồi lên xe buýt ác báo đã tới, đương nhiên sẽ xảy ra ở trên xe buýt rồi!”

Lục Phi Trầm cạn lời, hắn quay đầu nhìn Giang Chi Nhu, hỏi:“Lính mới bây giờ đều ngây thơ như vậy sao?Nói là【Xe Buýt Khủng Bố】thì sẽ thật sự xảy ra ở trên xe buýt?”

“Bọn họ không biết nhiều thứ, ngài Lục đừng nói như vậy.” Giang Chi Nhu uyển chuyển trả lời.

Chung Gia Thụ quặm mặt lại, nói:“Lục Phi Trầm anh có ý gì?Lẽ nào anh thấy câu chuyện không phải xảy ra ở trên xe buýt?Dầu gì anh vẫn là người thâm niên đỉnh cao gì đó, anh lại nghi ngờ gợi ý mà sách đưa ra sao?”

“Tôi không có nghi gợi ý sách đưa ra.” Lông mi Lục Phi Trầm khẽ run, hắn nói:“Một câu chuyện kinh dị hoàn chỉnh tất nhiên phải có bốn phần khởi, thừa, chuyển, hợp*, xe buýt có lẽ là một căn nguyên, kinh dị thật sự có lẽ là ở chỗ người ngồi xe buýt, hoặc là địa điểm đỗ lại ở trên đường thậm chí là tài xế lái xe buýt.”

*[ Khởi, thừa, chuyển, hợp là thứ tự cách viết văn thời xưa : khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc. ]

“Nếu khởi đầu chúng ta ngồi ở trên một chiếc xe buýt, vậy vấn đề đầu tiên phải đối mặt chính là một khi chiếc xe buýt dừng chỗ trên đường, chúng ta xuống xe hay là ngồi tới trạm cuối?Xuống xe trên đường có thể gặp phải cái gì hay không?Ngồi tới trạm cuối thì sẽ gặp phải cái gì ? Trên xe sẽ có những ai?Rồi rốt cuộc những người khác sẽ xuống xe nửa đường hay là ngồi tới trạm cuối ? Một câu chuyện có rất nhiều cách triển khai, kinh dị thật sự không nhất định phải xảy ra ở trên xe buýt. ”

Sở Dương Băng nghiêm túc ghi nhớ điểm này, thực ra điểm này rất dễ hiểu, giống như trong câu chuyện【Chuyện Quái Dị Ở Ký Túc Xá】của cậu, mặc dù gọi【Chuyện Quái Dị Ở Ký Túc Xá】, nhưng Tần Như Nghi, Cố Diệu Bách cũng không phải chết ở trong ký túc xá, ký túc xá chính là chỗ chơi ‘Trò Chơi Nửa Đêm ’, cũng là căn nguyên của tất cả mọi chuyện.

“Vậy ý anh là gì?” Chung Gia Thụ hỏi.

Lục Phi Trầm nói:“Hơn nữa cộng đề mục vào là bốn câu gợi ý, từ mấu chốt xe buýt, ác báo, cái chết, bắt đầu, nếu tôi cho các cậu bốn từ này, các cậu sẽ soạn ra một câu chuyện thế nào ?”

“Có người bị hại chết, hung thủ đi lên một chiếc xe buýt, oan hồn của người bị hại không tiêu tan quấn lấy hung thủ, ở trong xe buýt báo thù cho mình.” Sở Dương Băng lẩm bẩm nói : “Vậy nên cái chết không phải kết thúc, mà là bắt đầu của ác báo.”

“Lối suy nghĩ không tồi.” Lục Phi Trầm khen ngợi liếc mắt nhìn Sở Dương Băng, Chung Gia Thụ và Giang Chi Nhu cũng gật đầu tán thành.

Lục Phi Trầm tiếp tục nói:“Ở trong bất kỳ câu chuyện nào, quan sát và thu thập tin tức là quan trọng nhất, trước nửa đêm tiến vào câu chuyện, chúng ta còn có thời gian một ngày để thu thập một ít tin tức ở trong hiện thực.”

“Nói đến xe buýt, tôi biết thủ đô có khoảng 330 xe buýt.” Chung Gia Thụ nói.

“Vậy thì đem tất cả các sự kiện liên quan tới 330 chiếc xe buýt từ đầu tới cuối ghi nhớ hết đi.” Lục Phi Trầm nói : “Phòng trước tránh họa.”

Sở Dương Băng, Chung Gia Thụ và Giang Chi Nhu đều gật đầu, một ngày sau đó bốn người đều ôm máy tính tra đủ loại truyền thuyết và tài liệu.

Lúc màn đêm buông xuống, Chung Gia Thụ và Giang Chi Nhu đều tự mình quay về phòng chuẩn bị tiến vào câu chuyện, lúc Sở Dương Băng đi tới trước cửa phòng mình, Lục Phi Trầm đứng ở sau lưng cậu hỏi cậu:“Sợ không?Nếu sợ đêm nay tôi có thể ngủ chung giường với cậu.”

Sở Dương Băng rủ lông mi, thấp giọng nói:“Anh không sợ tôi chết trong câu chuyện, sáng hôm sau phát hiện nửa đêm mình ôm một cái xác ngủ sao?”

“Không sợ.” Lục Phi Trầm cười nhẹ mọt tiếng, nói : “Vẫn là thôi đi, tôi sợ cậu sợ.”

Sở Dương Băng nghe vậy sửng sốt một cái, đứng trước cửa nhưng không quay đầu lại nhìn Lục Phi Trầm.

Lúc Sở Dương Băng vặn nắm cửa đẩy cửa đi vào phòng mình, cậu nghe thấy Lục Phi Trầm ở đằng sau cậu nói một câu.

“Sống sót trở về, em có thể tặng ta một cành hồng không?”

Âm thanh đó nhẹ đến nỗi Sở Dương Băng cho rằng đó là ảo giác của cậu.

Sở Dương Băng nằm ngửa ở trên giường, hai tay xén lại đặt《 Kinh Tủng Chi Thư 》ở bụng, vẫn là cái tư thế nhập liệm tiêu chuẩn như trước, cậu rơi vào trong cơn ác mộng của Kinh Tủng.

Sự rung chuyển và âm thanh của xe buýt chạy về phía trước đánh thức Sở Dương Băng, cậu mở mắt nghiêng đầu, liền đối diện với ánh mắt của Lục Phi Trầm.

Bây giờ cậu đang ngồi ở phía sau một chiếc xe buýt chỗ sát cửa sổ, bên cạnh là Lục Phi Trầm, đằng sau là Chung Gia Thụ và Giang Chi Nhu ngồi ghế hai người.

Xác nhận ba người khác không có chuyện gì xong, Sở Dương Băng mới bắt đầu quan sát hoàn cảnh bốn phía.

Chiếc xe buýt cậu đang ngồi hiện giờ cấu trúc bên trong rất giống với loại xe buýt thông dụng ở thế giới hiện thực, chỗ khác nhau là ở trên chiếc xe buýt này đầy rẫy vết máu đông đặc và bụi bẩn màu đen. Chỗ ngồi của Sở Dương Băng là sát cửa sổ, trên kính cửa sổ bên cạnh cậu trát một lớp máu đông đặc, chỉ có cái khe hơi hơi hở có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài.

Sở Dương Băng phân biệt một chút, phát hiện hình dạng máu đông đặc trên kính lại là từng cái từng cái dấu bàn tay máu. Như thể có người từng dùng hai tay dính đầy máu tươi không ngừng đập lên kính, để hòng thông qua cái cửa sổ này đi vào hoặc là chạy ra ngoài.

Trong xe buýt trừ bốn người bọn họ ra, còn có mấy người khác nhìn qua…… Khá kỳ quái.

Ngồi bên cạnh cách Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm một lối đi nhỏ là một người đàn ông trung niên trán bóng lưỡng, mặc tây trang giày da, bụng phệ, ngồi cạnh người đàn ông là một thanh niên dáng người cao lớn nhưng lại có chút vẻ lưu manh, ngồi phía sau là hai người đàn ông rất bình thường. Hai người phía sau tố chất tâm lý rõ ràng không tốt lắm, lúc này đầu đã ra đầy mồ hôi lạnh.

Nối liền với hàng ghế cuối cùng, có ba người ngồi trên đó, hai người trong đó ánh mắt mơ hồ, cái người bị hai người kẹp ở giữa thì cúi đầu, không có bất kỳ tiếng động nào.

Một người đàn ông trong đó thấy Sở Dương Băng quay đầu luôn nhìn bọn họ, hừ một tiếng tàn bạo nói : “Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn nữa tao móc mắt mày ra bây giờ!”

Khúc sau xe buýt gồm có những người này ngồi, Sở Dương Băng yên lặng thu mắt về, cậu đem mắt hướng về nửa khúc phía trước của xe buýt.

Trên xe buýt chỗ chuyên dành cho người già bệnh tật mang thai có một người phụ nữ khuôn mặt xinh đẹp ngồi ở đó, bên cạnh cô ta là hai đứa bé một nam một nữ, hai đứa tranh không ngừng, cô ta liên tục dịu dàng trấn an.

Còn đối diện với người phụ nữ dắt theo trẻ con là một người phụ nữ người đầy mùi phong trần, người phụ nữ đó mặc váy hở lưng xẻ tà, vải vóc trên người ít ỏi không có bao nhiêu, đang cầm điện thoại nước mắt rơi không ngừng.

Phía sau người phụ nữ phong trần là một cô gái mặc đồng phục, cô gái có mái tóc đen dài thẳng, nhìn qua hình như là một nữ học sinh trung học.

Phía trước ba người phụ nữ còn có một người đàn ông, người đàn ông ngồi ở hàng ghế tuốt ở trước chân không ngừng run rẩy, cả người từ trên xuống dưới đều lộ ra một cỗ sợ hãi và lo lắng.

Sở Dương Băng nghiêng đầu cùng Lục Phi Trầm liếc mắt nhìn nhau, hai người đều cảm thấy được chỗ quỷ dị bên trong chiếc xe buýt này.

Không nói đến cái khác, một người phụ nữ hiền thê lương mẫu dắt theo trẻ con, một học sinh nữ mặc đồng phục, một người phụ nữ váy đỏ phong trần đầy người, ba người này đã hết sức kỳ lạ. Trong mô típ phim kinh dị bình thường, thì ba người phụ nữ này bất kỳ người nào cũng có khả năng biến hóa thành lệ quỷ khủng bố, huống chi ba người đều xuất hiện ở trên một chiếc xe buýt.

Thứ càng làm cho trong lòng Sở Dương Băng chìm xuống là, không có ai hoảng loạn hét lên, cũng có nghĩa là, ở đây không có người mới? Câu chuyện không có người mới tham dự…… Sở Dương Băng không dám nghĩ thêm nữa.

Lúc này trên xe buýt không một ai nói chuyện, chỉ có người phụ nữ phong trần ở đằng trước không ngừng thấp giọng khóc nức nở.

Sở Dương Băng nhíu mày, cậu nghiêng đầu muốn thử xem có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài thông qua tấm kính trên cửa sổ xe hay không, kết quả chỉ nhìn thấy một màu đen kịt.

Không có cảnh sắc bên ngoài làm so sánh, cậu làm sao biết được rốt cuộc cái chiếc xe này đang lái về phía trước hay là đang xoay quanh tại chỗ?

Tình tiết cũ rích thế này trong phim kinh dị cũng không ít.

Sở Dương Băng thu mắt nhìn bên ngoài về, lại đi tuần tra bên trong xe buýt, trong xe buýt bình thường trên tường đều sẽ có bản đồ tuyến đường, Sở Dương Băng thật sự thấy được bản đồ, chỉ là trên bản đồ đã bị tầng tầng vết máu che phủ, cái gì cũng không nhìn ra được.

Lục Phi Trầm nắm lấy tay Sở Dương Băng một cái, ý bảo cậu bình tĩnh đừng vội, đợi câu chuyện triển khai.

Qua khoảng một phút, điện thoại của người phụ nữ phong trần bỗng nhiên vang lên, tiếng chuông đó ở trong xe buýt yên tĩnh có vẻ chói tay đến cực điểm, Sở Dương Băng có thể thấy hai người đàn ông ở mé đối diện gần như bị dọa giật mình một cái.

Ngay sau đó, theo tiếng chuông vang lên chính là tiếng khóc của trẻ con.

Người phụ nữ phong trần giống như không có nghe thấy tiếng khóc của trẻ con lung tung xoa mặt, vui mừng khôn xiết mà nhận điện thoại, không thể chờ đợi được mà nói : “Thiệu Nguyên Trung, cái thai trong bụng tôi chính là con của anh! Nó đã sắp tám tháng rồi! Tôi cũng sắp phải sinh ! Rốt cuộc anh có ly hôn không? Có cưới tôi hay không?”

_________________alicettrucquan.wp.com

Alice.T : Tui đã nói mà :> người ta xuất hiện ẩn từ đầu rồi ^^.