Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 166: Sư tôn kính trọng Dung phu nhân

Edit: Chu

Beta:

Kim Thành Trì, bên hồ khắc chữ mạnh mẽ hữu lực “Nghĩ đi đường khó”, chữ viết đỏ tươi.

Hình ảnh vẫn chỉ có Nam Cung Liễu và Từ Sương Lâm là hai người người sống, sở dĩ nói hai người sống, là vì trên mặt băng nằm vô số người chết.

Hoặc có thể nói, là giao nhân chết.

“Nhanh chút, cản đường đừng để tu sĩ khác lên núi, nếu không sẽ nghi ngờ.”

“Nhanh ổn thôi.” Từ Sương Lâm nhét vào miệng một giao nhân một quả hắc tử, sau đó niêmj chú quyết, giao nhân kia lung lay đứng dậy, hành lễ với hai người, bùm một tiếng nhảy lại về Kim Thành Trì trôi đầy vụn băng. Từ Sương Lâm nói: “Cấm thuật này ta dùng chưa quen, chờ quen rồi, sẽ không cần cho chúng ăn từng quân cờ như vậy nữa, chỉ cần ném tới, là có thể nghe lời nhận mệnh, chịu sai khiến của ta.”

“Lợi hại như thế?”

“Nếu không sao gọi là cấm thuật. Tu luyện đến trình độ này, mới chỉ là da lông mà thôi, ta đã thấy có người…” Từ Sương Lâm đột nhiên không nói, cười cười, “Ta nói, ta từng thấy trên thượng thư ghi lại có thể giữ lại toàn bộ ý thức, đồng thời làm họ cam tâm tình nguyện nghe sai khiến, đó mới là lợi hại. Trình độ của ta mới chỉ có thể thao túng thân thể, không khống chế được tinh thần, còn kém xa lắm.”

Nam Cung Liễu gật đầu: “Ngươi cũng không cần tu luyện quá sâu, làm người ta chú ý không phải chuyện tốt.”

“Tôn chủ nói đúng.”

“Có điều người nghĩ ra cách này—- Phá bỏ lời nguyền của ta, cần mở ra cửa vào Địa Ngục Vô Gian, mà mở Địa Ngục Vô Gian ra, lại cần đủ kim mộc thuỷ hoả thổ năm loại linh lực này. Trên đời tinh hoa kiếm không dễ, chúng ta không thể tìm trong từng môn phái được, nhưng nếu người thay trời đổi đất Kim Thành Trì, những tu sĩ đó có linh hạch gì, tất cả đều báo cho ngươi, đúng là ngồi mát ăn bát vàng.”

Gã vừa nói, vừa lấy quýt từ túi bên cạnh ngựa, bóc vỏ, vừa ăn vừa tán thưởng: “Sương Lâm, những yêu quái ở Kim Thành Trì đều không đánh lại ngươi, ngươi cũng thật giỏi.”

Từ Sương Lâm mỉm cười nói: “Kim Thành Trì tuy là di tích thượng cổ, nhưng đã qua hàng tỉ năm, thần lực của Câu Trần Thượng Cung đã yếu ớt từ lâu, không bằng năng lực của ta được, nhờ cơ hội đó mà thôi. Tôn chủ quá khen.”

Nam Cung Liễu cười ha ha: “Thôi, muốn ta thưởng ngươi thế nào?”

“Ta không có mong muốn gì.”

“Ài, không được, cần nói một điều.”

“Vậy tôn chủ thưởng ta nửa quả quýt đi.”

Nam Cung Liễu sửng sốt, ngay sau đó cười nói: “Vậy đã là cái gì?” Nhưng vẫn bóc vỏ, đưa cho Từ Sương Lâm, “Cho ngươi hết.”

“Một nửa là được.” Từ Sương Lâm cười nhàn nhạt, “Ta không muốn ăn nhiều.”

“Ngươi thật kỳ quái. Xin mỗi một nửa làm gì.”

Nam Cung Liễu nói, đưa quýt qua, ngón tay Từ Sương Lâm còn dính máu, không tiện lấy, ăn luôn trên tay Nam Cung Liễu, vui vẻ nói: “Quýt mọng nước, hương vị vẫn thế.”

Một chớp mắt kia, tươi cười của Từ Sương Lâm dưới ánh nắng có hơi doạ người, nước quýt chảy ra bên khoé miệng, hắn vươn lưỡi liếʍ, như rắn độc phun nọc.

Nam Cung Liễu đột nhiên sợ hãi, lập tức rút tay về, nhưng ngay sao đó vẻ mặt lại ảo não, như không hiểu mình sợ gì.

Từ Sương Lâm bỗng nói: “Ngươi nhìn kìa.”

“Gì?” Nam Cung Liễu nghe lời nhìn lại, bỗng mở to mắt, mặt hơi béo, lộ biểu tình phức tạp, “Là… Nó…”

“Đúng là xương.” Từ Sương Lâm xách xương cá chết qua, ném lên cát đá lởm chởm cúi người xem xét, đầu cá thân quái vật nhe răng nhếch miệng, lộ răng nang loang lổ vết máu, đôi mắt to đen trợn lớn, không ánh sáng sầu thảm.

Từ Sương Lâm châm thử chút máu, ngửi qua, không khỏi hàm ý cọ chân trần, nhíu mày nói: “Buồn nôn, tởm quá.”

Hắn đứng lên, một chân đá xương cá kia: “Này hẳn là ác thú trong Kim Thành Trì, tuy Câu Trần năm đó để lại thuỵ thú trần hồ, nhưng lâu rồi thay đổi nhiều thứ, lệ quỷ có thể siêu thoát, thần minh có thể sa đoạ, huống chi chỉ là một con thần thú hèn mọn.”

Nam Cung Liễu nói: “Năm đó là nó… Muốn ta dâng trái tim Dung Yên lên…”

Mọi người vây xem ảo ảnh sợ hãi, trừ Sở Vãn Ninh đã biết rõ chân tướng, còn lại ai nấy cũng giật mình: “Cái gì?!”

“Dung Yên… Đó là… Đó là…”

Có người nhắc mãi, có người quay đầu nhìn Nam Cung Tứ, vừa kinh ngạc vừa thương hại: “Đó là của hắn…”

Nam Cung Tứ đầu tiên ngẩn ra, cả người run lên, hắn lảo đảo lui về sau, cả người ngã ngồi trên đất, mặt trắng thảm hơn cả người chết, đáng sợ hơn quỷ mị.

“Mẹ? Không có khả năng… Không có khả năng!”

Diệp Vong Tích nhẫn lại nước mắt nói: “A Tứ…”

“Không có khả năng!!” Nam Cung Tứ điên cuồng, gương mặt anh tuấn của hắn vì sợ hãi và phẫn nộ, thống khổ bi thương mà vặn vẹo, ngũ quan như lệch vị trí, hắn không nghe thấy tiếng ồn ào, tiếng gì cũng không nghe thấy, “Không có khả năng! Mẹ ta chết là lúc gϊếŧ yêu thú! Phụ thân nói với ta bà ấy trong lúc gϊếŧ yêu thú bị đâm xuyên tim mà chết!”

Ngay sau đó hắn bỗng chấn động, tự mình lẩm bẩm: “Không còn tim… Xuyên tim mà chết…”

Hắn không khóc, mở mắt lớn, khoé mắt muốn nứt ra, khàn khàn lặp lại, từ lẩm bẩm thành quát khẽ, từ quát khẽ thành gào lên, từ gào lên thành điên cuồng thét lớn: “Xuyên tim!!! Xuyên tim!!!”

Ký ức khi nhỏ vụt lên.

Năm ấy hắn còn rất nhỏ, cha mẹ cùng nhóm người đều xuất phát, đến Kim Thành Trì cầu kiếm. Hắn nhớ rất rõ, một tối mình vì ham chơi, với Não Bạch Kim sau núi Lâm Uyển mà về khuya, giữa đêm mới trộm về thư phòng giả vờ đọc sách, lại không biết lúc cơm chiều mẫu thân từng tới tìm hắn, cho hắn một túi thêu đựng tên, kết quả tìm một vòng, không thấy người trong phủ công tử, biết hắn lẻn ra ngoài chơi.

Dung Yên là nữ nhân tính tình phi thường trầm lãnh, cũng không phải đối xử như mẫu thân bình thường mà cưng chiều Nam Cung Tứ. Nàng vào lần nữa khi Nam Cung Tứ đang nằm, Nam Cung Tứ giả vờ cầm một quyển “Tiêu giao du”, rung đùi đắc ý mà đọc. Dung Yên bảo hắn dừng lại, hỏi hắn: “Con ăn cơm chiều xong, đi làm gì?”

Nam Cung Tứ cũng không biết Dung Yên đã nhận ra mình ham chơi, thả sách xuống, gãi đầu cười nói: “Mẫu thân, con, con đọc sách đó.”

“Vẫn đọc sách mãi?”

Tiểu hài tử sợ bị trách phạt, ậm ừ hồi lâu, vẫn gật đầu: “Vâng… Vâng vâng!”

Dung Yên hơi nâng cổ thanh thoát, nâng cằm, rũ mắt bễ nghễ, ánh mắt lãnh duệ: “Nói dối.”

Nam Cung Tứ cả kinh, mặt đỏ lên: “Con không có.”

Dung Yên cũng không nhiều lời, lấy thẻ tre của hắn, đóng lại hỏi: “Cử thế nhi phi chi nhi bất gia tự, câu trước là gì?”

“Thả… Thả cử thế nhi… Nhi…”

“Thả cử thế nhi dự chi nhi bất gia!” Mày đẹp của Dung Yên nhíu chặt, ném thẻ tre lên án thượng, lạnh lùng nói, “Nam Cung Tứ, mẹ ngày thường dạy con thế nào? Chơi chán ở ngoài đến giờ thì thôi đi, con còn định giả vờ học gạt người?!”

“Mẹ…”

“Con đừng gọi mẹ!”

Nam Cung Tứ thấy nàng giận, không khỏi hoảng sợ, so với phụ thân hoà ái dễ gần, kỳ thật hắn kính sợ mẫu thân xưa nay ra vào nhung trang, anh khí bức người.

“Mẹ thật kỳ cục.”

Đứa trẻ nho nhỏ đỏ cả mắt, sợ bà lại quở trách mình, tìm một tia may mắn, cố cãi: “Con, con không về trễ, chỉ là ăn cơm xong ra ngoài chơi một lát.”

Dung Yên lườm hắn, vốn mẫu thân không có ánh lửa như vậy, lao lực vì nhi tử cố sức giảo biện mà ngày càng thất vọng, càng phẫn nộ.

“Trời vừa tối con đã về—-“

“Bốp”

Một tiếng tát vang lên cắt ngang lời Nam Cung Tứ.

Ngực Dung Yên phập phồng, vẫn giữ tư thế dương tay, giận dữ mắng lên: “Nam Cung Tứ! Tham lam ghi thù nói dối gϊếŧ dâʍ ɭσạи trộm cướp, là bảy thứ quân tử Nho Phong Môn không thể phạm, những lời này con học ở đâu? Con vẫn muốn lừa mẹ mình sao?!”

Nam Cung Tứ bị bà đánh đến sững sờ, qua lúc lâu mới hoàn hồn, nước mắt đầy hốc mắt, hắn càng ấm ức, lớn giọng gào lên: “Nếu không phải mẹ hung dữ như vậy, con, sao con phải lừa mẹ? Mẹ hở chút là đánh con… Mẹ, mẹ không tốt với con! Con không thích mẹ! Con thích cha!” Nói xong muốn chạy đi tìm Nam Cung Liễu.

“Con đứng lại đó cho mẹ!”

Dung Yên một tay túm hắn lại, sắc mặt cực kỳ khó nhìn, bà chỉ tay lên chóp mũi đỏ ửng của con trai, trong mắt loé lửa giận.

“Tìm cha con? Cha con cả ngày chỉ biết vâng vâng dạ dạ, nịnh nọt, gã là phế vật. Con còn muốn học theo gã?! Ngồi xuống cho mẹ!”

“Con không muốn! Con không muốn!”

Dung Yên cắn răng, kéo Nam Cung Tứ không ngừng giãy dụa về chỗ ngồi, nhưng bà vừa buông tay, Nam Cung Tứ lại muốn chạy, cuối cùng Dung Yên không thể không giơ tay, ầm ầm tạo một cấm chế, nhốt hắn lại. Nam Cung Tứ quỳ trên đất, vừa ấm ức vừa buồn bực, như con thú bị nhốt trong l*иg, thở hổn hển.

“Mẹ thả con ra! Con không cần mẫu thân như mẹ! Mẹ… Mẹ trước nay không bao giờ nói chuyện cẩn thận với con, mẹ luôn không quan tâm con, chỉ biết mắng con… Mẹ chỉ biết mắng con!”

Sắc mặt Dung Yên lúc đỏ lúc trắng, môi run nhẹ lên, hồi lâu mới nói: “Con thành thật ở lại đây cho mẹ, đọc thuộc tiêu giao du, mai mẹ tới kiểm tra. Nếu không tốt, mẹ sẽ…”

Bà nói xong lời cuối, lại hơi mờ mịt, làm thế nào? Bà kỳ thật không biết, xưa nay bà luôn thiết huyết thủ đoạn, tính tình tuấn liệt, không lo đối mặt với trượng phu yếu đuối của mình, bà vẫn có thể không chút khách khí răn dạy kẻ khác, cho gã chút mặt mũi.

Nhưng mà Nam Cung Tứ… Bà nên làm sao bây giờ?

Bà đứng im tại chỗ một lát, vừa chua xót vừa phẫn hận, vừa thương tâm vừa bất đắc dĩ, càng giận thêm, bà ho khan kịch liệt, bà có bệnh cũ, ho một lúc đã ho lên máu, nhưng bà không thèm để ý, nhân lúc Nam Cung Tứ chưa kịp nhìn thấy, đã cầm khăn tay lau đi, sau đó khản giọng mở miệng.

“Tứ nhi, con còn nhỏ, thị phi đúng sai trên đời chưa hiểu rõ, có chuyện không phải chỉ dựa vào mắt là có thể rõ ràng. Có đôi khi người đối xử khoan dung với con, chưa chắc mong con tốt hơn, người đối với con hà khắc, cũng chưa chắc thấy con hư. Cha con yếu đuối vô dụng, huống chi…” Bà dừng một chút, không nói tiếp, nghĩ một lát, không nói những lời này, ngược lại nói, “Mẫu thân không hy vọng sau này con sẽ là tu sĩ giống gã, làm chưởng môn như gã.”

Nam Cung Tứ cắn môi không nói.

“Con không đúng, việc học không quan tâm, đó đều là đại sự, nhưng con nên học cách nói dối người ta sao? Cơ nghiệp Nho Phong Môn ta huy hoàng trăm năm, vẫn luôn giữ khí khái quân tử, mới có mặt mũi đứng đầu chúng tiên. Đạo lý này cha con dạy con không nghiêm túc, nhưng mẹ là mẹ con, gã không nói cho con, thì để ta dạy con cẩn thận, nhắc đi nhắc lại với con. Cho dù con không nghe, cho dù con thấy mẹ hà nghiêm, cho dù con hận mẹ.”

“… Cha không nói với con, là vì ông ấy coi con là Tứ nhi, ông ấy muốn ta vui vẻ, ông ấy cũng vui theo, mẹ thì sao?!” Nam Cung Tứ cả giận nói, “Mẫu thân cái gì, mẹ chỉ coi con là thiếu chủ Nho Phong Môn, sau này làm chưởng môn thôi! Con ở với mẹ, nửa ngày lành cũng không có! Ta không nghe mẹ nói!”

Dung Yên giận đến lợi hại, gò má trắng tuyết ửng lên sắc đỏ không bình thường, bà dùng khăn che mặt, lại ho, nửa ngày sau mới thở hổn hển, nghiêm khắc nói:

“Được. Con không nghe, ta sẽ dạy con mãi, dạy cho tới khi con hiểu mới thôi.”

“…” Đứa bé lại quật cường lợi hại, bịt kín tai mình.

Dung Yên ngồi trên ghế, từ từ bình tĩnh lại, nhưng ngực vẫn co thắt từng cơn đau đớn, bà nhớ lại khi trẻ mình trừ yêu bị thương, tuy ngày nào cũng uống thuốc, nhưng vẫn không ổn hơn, bệnh ngày càn nặng, lại giương mắt nhìn đứa trẻ ngỗ nghịch này, nhắm mắt lại.

Sau hồi lâu, giọng bà mới hoà hoãn, nói: “Tứ nhi, mẫu thân không thể ở bên con cả đời. Một ngày nào đó sẽ không còn cách nào nhìn thấy con nữa, không cách nào nhắc con, chỉ hy vọng tự con sau này hiểu được…”

Bà bỗng không nói thêm gì nữa.

Bởi vì, bà thấy Nam Cung Tứ ngồi xổm trên đất, thân hình nho nhỏ cuộn tròn lại, khóc trong cấm chú bà thiết đặt, con trai bà, Tứ nhi luôn vui vẻ, ngây thơ thanh thoát, trong lúc nàng đáng mắng, lại nghẹn ngào khóc lên.

Dung Yên đờ người hồi lâu, chậm rãi đứng lên, đến trước cấm chú, bà nâng tay lên, muốn gỡ đi, muốn cúi người bế hắn, vuốt gương mặt sưng đỏ, hôn lên trán hắn.

Nhưng bà nhịn lại, bà vẫn ngoan tuyệt để yên.

Bà chậm rãi nói nốt nửa câu cuối cho hết lời: “Nên con phải hiểu được… Tham lam oán hận nói dối gϊếŧ dâʍ ɭσạи trộm cắp, là bảy điều quân tử Nho Phong Môn ta không thể phạm.”

“Con không hiểu, con không muốn hiểu, con… Con…” Nam Cung Tứ nâng đôi mắt đẫm lễ, gào lớn với mẫu thân ngoài cấm chú, “Con ghét mẹ! Con không cần người mẹ như vậy!”

“… …”

Trong nháy mắt kia, ngoài cấm chú, khuôn mặt Dung Yên tái nhợt, khuôn mặt xưa nay lãnh nghị, trong mắt hình như có thương tâm đến chết.

Gương mặt kia, hai mươi năm sau vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của Nam Cung Tứ, tỉnh lại gối ướt đẫm, mình như con bọ cạp kịch độc, múa may, đem nọc độc châm vào lòng mẫu thân mình.

Đau, thật sự đau.

Cả đời này sẽ không ngừng lại, vĩnh viễn không có cách nào hoà giải với mình.

Ngày thứ ba, Dung Yên không tới phủ đệ gặp hắn, chỉ sai thị nữ đưa cho hắn túi đựng tên thêu hoa trà, còn có một phong thư.

Chữ mẫu thân đoan chính xinh đẹp, không quá dài, chỉ nói biết gần đây Tứ nhi thích tập võ, yêu bắn cung, nên thêu một túi da, để hắn dùng. Lại nói mình cần đến Kim Thành Trì với phụ thân hắn, chờ khi về, sẽ kiểm tra “tiêu giao du” hắn học cẩn thận, nên hắn đừng ham chơi.

Hắc thì sao?

Hắn làm gì?

Cơn giận của hắn còn chưa tiêu, lòng mang oán hận, hắn cầm đao đâm rách túi mẫu thân mình thêu thành từng miếng nhỏ, hắn vứt thư mẫu thân viết vào lò sưởi đốt thành tro tàn, hắn xé tiêu giao du chia năm xẻ bảy làm đứa nhỏ thấy thật thống khoái.

Hắn trả thù bà.

Hắn ghét bà.

Hắn muốn bà biết, hắn vĩnh viễn không nghe một lời mẫu thân dạy, hắn tuyệt đối không thoả hiệp, hắn…

Hắn nhe răng trợn mắt hết sức độc ác, hắn hao hết tâm cơ xây thành trúc cao.

Hắn chờ mẫu thân cúi đầu với hắn, nhận sai với hắn, lại có lẽ… Hắn khi đó, chỉ là làm chuyện khiến người ta thương hại, muốn đổi lấy một câu ôn nhu của mẫu thân , một cái ôm.

Nhưng hắn không chờ được.

Nhận sai cũng được, ôm cũng thế, hối hận cũng vậy, ôn nhu cũng chẳng sao.

Hắn bày trận dào dạt đắc ý chờ quân địch, chờ nữ nhân kia tuyên chiến lần nữa, sau đó—-

Hắn chờ được thi thể của bà.

“Chưởng môn Nho Phong Môn trong đêm bị tập kích, thê tử lấy thân che chở, xuyên tim mà chết.”

Quan tài khiêng về, Nam Cung Tứ ngơ ngác đứng giữa toà điện nguy nga trống trải của Nho Phong Môn, lụa trắng và tiền giấy bay đầy đất, hắn là con duy nhất của vợ cả, đứng trước, theo tập tục, trưởng lão ở xung quanh, quan tài phu nhân khiêng về, quay lại môn phái. Con vợ cả giờ phải quỳ xuống khóc to, dập đầu, nghênh đón linh cữu mẫu thân quay về.

Nhưng Nam Cung Tứ không khóc được.

Hắn cảm thấy thật hoang đường, hết thảy đều giả dối, như không phải sự thật. Ánh sáng chiếu lên đất chói mắt, hắn hoa mắt, ghê tởm buồn nôn.

Không phải thật.

… Không phải là thật!!!

Nếu là sự thật, hắn phải làm gì? Hắn sao có thể chấp nhận… Đời này, âm dương cách biệt, câu cuối bà dặn hắn, là “Tham lam oán hận nói dối gϊếŧ dâʍ ɭσạи trộm cắp, là bảy điều quân tử Nho Phong Môn ta không thể phạm.”

Mà hắn trả lời bà, như thế nào?

Hắn không muốn nhớ lại, nhưng ngày đó hận sâu như vậy, khắc cốt như vậy, gương mặt mẫu thân ngoài cấm chú đau đớn bi thương như vậy.

Đau…

Thật sự đau quá.

Hắn nói, cả đời này hắn, nói với mẫu thân một câu cuối cùng… Hắn nói chính là…

Con ghét mẹ.

Con không có mẫu thân như mẹ.

Linh cữu khiêng đến, trưởng lão ở bên cạnh, ngàn người quỳ xuống khóc lóc, phụ thân ở bên quan tài đã khóc không thành tiếng, mà Nam Cung Tứ chỉ đứng đó, trong tay gắt gao siết chặt, là túi đựng tên hoa trà bị hắn cắt nát.

Cánh hoa đỏ tươi, nhuỵ vàng nhạt, tiêu tốn phúc tuyết, ngạo tuyết mà sinh, như đầu ngón tay ấm áp của bà vừa lướt qua mặt lụa, mở ra hàng ngàn màu đỏ rực. Không biết có phải linh cảm trước khi chết của bà không, hoặc là trùng hợp, bà thêu rất cẩn thận, đoá hoa trông như thật, như tình yêu của bà dùng để làm ra nó, đem những gì nàng chưa thể dặn dò gửi gắm vào đường kim mũi chỉ, khoá lại trên túi đựng tên nhỏ.

Nam Cung Tứ siết chặt nó.

Đó là mẫu thân hắn, mẹ hắn, đời này để lại cho hắn, một thứ cuối cùng.