Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 12: Bổn tọa hôn nhầm người... Mẹ kiếp...

Edit: Chu

(Vui lòng không chửi rủa nhân vật quá nặng lời.)

Trong ảo cảnh đã lâu, vẫn hoàn toàn không xác định được phương hướng.

Nhưng trong không khí mùi hương phấn bách điệp hương ngày càng nồng, mùi này ngửi lâu sẽ sinh ảo giác, kí©ɧ ŧɧí©ɧ giác quan, khiến người ta làm ra rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng.

Mặc Nhiên dần cảm thấy nôn nóng bất an, bao tử như cháy một ngọn lửa nhỏ, làm máu toàn thân nóng lên.

Nước, hắn chỉ cần tìm thấy suối, con suối kia ở đâu?

Hắn biết ảo cảnh này có một con suối, kiếp trước hắn đến bên bờ suối kia, đã là miệng đắng lưỡi khô, đầu váng mắt hoa, không còn cách nào, chỉ còn cách đưa tay vốc lấy uống vài ngụm, thầm nghĩ độc chết còn hơn khát chết.

Sau khi uống nước suối, hắn thấy ý thức ngày càng mơ hồ, trong mơ màng Sư Muội tìm thấy hắn, Sư Muội học chính là y thuật, nhanh chóng giúp hắn giải độc, mà hắn khi đó đã bị mê hoặc cho choáng váng, ma xui quỷ khiến hôn Sư Muội.

Đế quân Nhân giới tiền nhiệm làm sấm rền gió dữ ôn lại mộng xưa, đi khắp ảo cảnh, vòng nửa ngày, cuối cùng nghe thấy tiếng nước róc rách, hắn không ngừng vui sướиɠ, vội chạy tới, lập tức uống mấy ngụm.

Quả nhiên, mùi hương làm xao động bất an, có nước suối kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng rõ ràng, hắn không ý thức được mà muốn ngâm xuống chỗ sâu, bất tri bất giác đã ngâm hơn nửa người.

Lúc ý thức Mặc Nhiên bắt đầu mơ hồ, giống như kiếp trước, một đôi tay đột nhiên kéo hắn lên, nháy mắt bọt nước văng khắp nơi, không khí xộc vào khoang mũi, Mặc Nhiên thở phì phò, lông mi ướt nước, nhìn thấy thân ảnh trước mặt.

Thân ảnh kia dần dần rõ ràng, còn có giọng nói tức giận.

"Nước ở đây ngươi cũng dám uống, ngươi muốn chết à?"

Mặc Nhiên lắc lắc bọt nước như chó, nhìn người vừa tới, thở dài nhẹ nhõm: "Sư Muội... ..."

"Đừng nói, uống thuốc cho xong đi!"

Một viên thuốc tím đen đưa tới bên môi, Mặc Nhiên há miệng, ngoan ngoan nuốt thuốc, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt thế của Sư Muội.

Bỗng nhiên, giống với đời trước, nôn nóng trong lòng khiến hắn không thể chống cự, huống chi Mặc Nhiên không phải quân tử khiêm tốn, vì thế hắn giữ cổ tay Sư Muội, lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng, nhanh chóng hôn lên môi của y.

Trong phút chốc, đốm lửa bay khắp nơi, đầu trống rỗng.

Hắn là kẻ nợ phong lưu nhiều người, nhưng trên giường cũng không hôn ai, không có ôn tồn dư thừa, vì thế mà triền miên thể xác rất nhiều, hôn lại ít tới đáng thương.

Sư Muội không đoán được đợt tập kích bất ngờ này, cứng đờ tại chỗ, đến tận khi có đầu lưỡi tiến vào, y mới phản ứng lại, bắt đầu phản kháng.

"Ngươi làm gì... Ưm!" Lời mới nói một nửa, lại bị ép nghiêng mặt qua thô bạo, đôi môi bị phủ lên lần nữa, Mặc Nhiên hôn mãnh liệt hơn kiếp trước, hai người lăn lộn bên bờ suối, Sư Muội bị Mặc Nhiên đè dưới thân, Mặc Nhiên hôn bờ môi ướŧ áŧ hơi lạnh của y, cùng với xúc cảm kinh diễm trong trí nhớ, gương mặt y, vành tai... ...

"Đừng cử động... ..." Mở miệng, giọng nói khàn khàn làm chính hắn kinh hãi.

Tiêu rồi.

Sao nước suối này hiệu quả mạnh hơn kiếp trước thế?

Theo sự việc kiếp trước, hắn không hề triền miên với Sư Muội lâu như vậy, chưa hôn mấy cái, lúc ấy thiếu niên Mặc Nhiên cắn rứt lương tâm, nhẹ buông tay, Sư Muội dùng khinh công, đạp nước chạy mất.

Nhưng đời này tà tâm quá nặng, quá không biết xấu hổ, không nghe thấy người kia kêu cái gì, trong mắt chỉ có gương mặt phong hoa tuyệt đại, còn có đôi môi mê người, ướŧ áŧ, khép khép mở mở.

Ngọn lửa trong lòng càng cháy càng vượng, Mặc Nhiên thuận theo bản tâm, hôn càng cuồng bạo, trực tiếp cạy khớp hàm đối phương, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, cướp lấy ngọt ngào trong khoang miệng.

Tim đập thình thịch, như nổi trống.

Trong hỗn loạn hắn xé ngoại y của Sư Muội, tháo đai lưng, tay luồn vào trong, chạm vào da thịt trơn mịn, người dưới thân bỗng giật bắn lên, lại bị Mặc Nhiên đè xuống.

Hắn cắn cành tai Sư Muội, nhẹ giọng nói: "Ngoan một chút, chúng ta đều thoải mái."

"Mặc Vi Vũ–!!"

"Ai nha ai nha, sao tức giận lại gọi ta như vậy? Nghe thật xa lạ." Mặc Nhiên cười liếʍ vành tai y, trên tay cũng không nhàn rỗi, sờ soạn trên eo y.

Tên lưu manh Mặc Nhiên, quả nhiên tiểu lưu manh mười sáu tuổi không thể so với lão lưu manh ba mươi hai tuổi!

Da mặt người này càng ngày càng dày!

Sư Muội căng cứng người, Mặc Nhiên cảm thấy thân thể y hơi run rẩy, thật là, rõ ràng người mảnh khảnh như vậy, chạm vào lại có cơ bắp cân xứng, đường cong rõ nét.

Hắn càng kìm lòng không nổi, nhịn không được lột áσ ɭóŧ đối phương.

Sư Muội rốt cuộc không nhịn được nữa, bạo phát.

"Mặc Vi Vũ! Ngươi tự tìm chết!!"

Ầm một tiếng, một đợt linh lực cường đại làm hắn văng ra! Linh lực hung hãn bá đạo, Mặc Nhiên không kịp đề phòng, văng vào tảng đá bên bờ suối, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

Sư Muội giữ lấy vạt áo hỗn loạn, tức muốn hộc máu đứng lên, trong tay có linh lưu kim sắc len lỏi, đốm lửa toé ra, ánh mắt tràn đầy lửa giận.

Mặc Nhiên đầu váng mắt hoa, mơ hồ nhận ra có chỗ không đúng lắm.

"Thiên Vấn, triệu tới!"

Một tiếng thét lên, trong tay Sư Muội xuất hiện một sợi dây liễu kim sắc uy vũ, Thiên Vấn nghe gọi mà ra, dây liễu chói mắt, thỉnh thoảng có một tia lửa toé ra, ánh vàng bạo liệt, lá liễu bay loạn.

Mặc Nhiên ngây dại.

Sư Muội triệu được Thiên Vấn bao giờ?

Nhưng ý nghĩ này tồn tại chưa lâu, chợt tiếng Thiên Vấn xé gió lao đến, hung hăng đánh vào hắn! Quất dây liễu không chút nương tay, tên lưu manh Đạp Tiên Quân bị đánh da tróc thịt bong máu tươi bay tứ phía, nếu Dung Cửu thấy Mặc Nhiên bị như vậy, nhất định sẽ vỗ tay vui mừng, hô to "Đánh hay! Đánh rất hay! Thêm một chiêu nữa! Trừ hại vì dân! Hành hiệp trượng nghĩa!"

Mặc Nhiên giữa mưa rền gió dữ bị đánh điên cuồng bạo ngược, rốt cuộc tỉnh táo lại.

Sư Muội ôn nhu như vậy, sao có thể đánh người?

Quất dây liễu thành thạo như vậy, không phải Sở Vãn Ninh thì là ai!!!

Sở Vãn Ninh đánh mỏi tay, lúc này mới dừng lại thở dốc, xoa xoa cổ tay, đang định đánh tiếp, Mặc Nhiên bỗng dựa vào tảng đá, ho ra một đống máu.

"... ... Đừng đánh nữa, sẽ đánh chết mất ... ..."

Mặc Nhiên liên tục ho ra máu, trong lòng không khỏi thê lương. Đây chắc chắn là nét bút phong lưu rực rỡ nhất trong đời hắn.

Ai biết người tới lại là Sở Vãn Ninh chứ?

Hơn nữa không biết vì sao, Sở Vãn Ninh còn mang khuôn mặt của Sư Muội, ngay cả giọng nói cũng giống Sư Muội y như đúc!

Hắn lau vết máu nơi khoé miệng, thở phì phò, ngẩng đầu lên.

Ăn bao nhiêu đòn hiểm của thần khí, cũng có thể do thuốc Sở Vãn Ninh đưa cho hắn đã có hiệu quả, ngẩng đầu lên, người trước mặt đã không phải Sư Muội nữa.

Sắc mặt Sở Vãn Ninh âm trầm, thần sắc hung ác đứng dưới tàng cây, tức sùi bọt mép, hai mắt toé lửa, tức giận nhìn Mặc Nhiên chằm chằm.

Dáng vẻ y hung hãn làm người ta sợ hãi.

Nhưng mà... ...

Mặc Nhiên trừng mắt nhìn y vài giây.

Phát hiện mình... Đáng xấu hổ mà cứng rồi.

Sở Vãn Ninh trước nay không hề cẩu thả, có thể nói bạch y cấm dục phiền phức bây giờ đã lộn xộn không chịu nổi, ngón tay thon dài giữ chặt lấy, mới không đến mức trượt khỏi vai. Môi y bị hôn hơi sưng đỏ, bên cổ còn lác đác mấy dấu hôn. Tuy biểu tình hung tợn, nhưng lại chọc người tim đập loạn.

Kiếp trước, những ký ức về Sở Vãn Ninh, những điên cuồng, máu tanh, cừu hận, bừa bãi, chinh phục, kɧoáı ©ảʍ, ký ức chồng chất nhau.

Những chuyện Mặc Nhiên lười nghĩ đến, ký ức vốn cũng hoàn toàn không muốn nhớ lại, không khí tràn đầy mùi máu tanh hoà lẫn mùi hoa bách điệp nơi đây, nháy mắt biến thành nhìn thấy đầy ghê người, khó có thể che dấu.

Như thuỷ triều, ầm ầm trỗi dậy trong lòng.

Muốn chết, hắn vẫn không thể nhìn Sở Vãn Ninh như thế này.

Cho dù vừa chán ghét y, vừa hận y, hận không thể băm y thành nhân hoành thánh nấu lên, Mặc Nhiên vẫn không thể không thừa nhận.

Kiếp trước, những lần kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhất, huyết mạch sôi sục nhất, da đầu tê dại đạt cao trào, đều đạt được trên người Sở Vãn Ninh.

Hận là một chuyện.

Nhưng đối với nam nhân, đặc biệt là loại không biết xấu hổ nhất như Mặc Nhiên, nam nhân cầm thú nhất, thân thể phản ứng theo bản năng, lại là một chuyện khác.

Sở Vãn Ninh bình ổn hô hấp, có vẻ thật sự rất giận, tay cầm Thiên Vấn cũng hơi run lên.

"Tỉnh rồi?"

Mặc Nhiên nuốt một ngụm máu xuống: "... ... Tỉnh rồi, sư tôn."

Sở Vãn Ninh hình như còn đánh chưa đủ, nhưng y biết ảo cảnh này có quỷ, cũng không thể trách Mặc Nhiên, do dự một lát, rốt cuộc vẫn thu dây liễu lại.

"Chuyện hôm nay... ..."

Y còn chưa nói xong, Mặc Nhiên đã cướp lời: "Chuyện hôm nay, trời biết đất biết, người biết ta biết, ta tuyệt đối không nói ra ngoài! Nếu ta nói ra, sẽ bị thiên lôi đánh chết!"

Sở Vãn Ninh im lặng chốc lát, cười lạnh nói: "Ngươi thề như vậy ta đã nghe trăm lần, không lần nào giữ lời."

"Lần này tuyệt đối là thật!" Thân thể phản ứng thì phản ứng, nhưng muốn đè Sở Vãn Ninh, giống như thích ăn đậu hũ thối, ở trong mắt Mặc Nhiên đều là chuyện không thể nói.

Đậu hũ thối tìm nơi không có ai thấy ăn thì tốt rồi, đỡ phải làm phiền người khác. Cũng giống như muốn lên giường với Sở Vãn Ninh vậy.

Mặc Nhiên xưa này chán ghét Sở Vãn Ninh, sao có thể nói cho mọi người, hắn vừa ghét người kia, vừa muốn đè y? Đây không phải bệnh thì là gì?

Còn những chuyện xảy ra cùng với Sở Vãn Ninh ở kiếp trước, hắn thật sự không hề muốn nhớ lại, tha cho hắn đi.

"Ảo cảnh này tính mê hoặc rất mạnh, người mà ngươi gặp, đều sẽ biến thành người mà trong lòng ngươi muốn gặp nhất."

Sở Vãn Ninh đi song song với Mặc Nhiên, vừa nói.

"Nhất định phải ngưng thần tĩnh khí, mới có thể không bị ảo ảnh mê hoặc."

"Ò... ..."

Ủa? Đợi đã!

Mặc Nhiên bỗng giật mình, nghĩ đến một chuyện.

Nếu vậy, ở ảo cảnh đời trước, người mình thấy là Sư Muội cũng không nhất định sẽ là Sư Muội? Nói không chừng vẫn là——

Hắn liếc Sở Vãn Ninh đi bên cạnh, nhịn không được mà rùng mình.

Không có khả năng!

Nếu đời trước hôn Sở Vãn Ninh, khẳng định không tránh được một trận đòn! Ít nhất cũng ăn một bạt tai!

Khẳng định không phải Sở Vãn Ninh! Nhất định không phải y!

Đang la hét kịch liệt trong lòng, Sở Vãn Ninh bỗng dừng lại, kéo Mặc Nhiên ra sau: "Im lặng."

"Làm sao vậy?"

"Phía trước có động tĩnh."

Sự tình không giống với kiếp trước, bởi vậy Mặc Nhiên cũng không biết tiếp theo sẽ thế nào, vừa nghe Sở Vãn Ninh nói, lập tức hỏi: "Có thể là Sư Muội không?"

Sở Vãn Ninh nhíu mày nói: "Đây là trong ảo cảnh, tuyệt đối không được nghĩ tới người ngươi muốn thấy, nếu ngươi nhịn không được, vật ấy sẽ biến thành người kia. Bài trừ tạp niệm."

"... ..." Mặc Nhiên cố gắng một lúc, nhận ra không làm được.

Sở Vãn Ninh nhìn hắn, trên tay không biết tụ linh lực thành chuỷ thủ từ lúc nào, đâm vào tay Mặc Nhiên.

"A——!"

"Đừng kêu." Sở Vãn Ninh sớm đoán được, tay bịt luôn miệng Mặc Nhiên lại, đầu ngón tay tụ ánh vàng, Mặc Nhiên lập tức không phát ra tiếng nổi, "Đau không?"

"... ..." Vô nghĩa! Ngươi thử tự đâm mình một nhát xem có đau không đi!

Mặc Nhiên rưng rưng nước mắt vô cùng đáng thương gật đầu.

"Đau thì tốt, ngoại trừ cơn đau này, đừng nghĩ tới cái khác, đi theo ta, chúng ta qua đó xem."

Mặc Nhiên thầm mắng Sở Vãn Ninh, vừa yên lặng đi theo y, ai ngờ tới gần, nghe thấy vô số người hi hi ha ha nói chuyện, phá lệ náo nhiệt trong nơi vắng vẻ này.

Vòng qua một bức tường cao trải dài, hai người cuối cùng tới được nơi phát ra âm thanh——

Đó là một toà lâu vũ trải lụa đỏ treo đèn xanh, ngọn đèn dầu sáng rỡ, lụa đỏ lay động, sân khấu to lớn nhốn nháo rộn ràng có trăm bàn tiệc rượu, trên bàn đầy thịt cá, khách khứa vui vẻ, ăn uống linh đình.

Giữ cửa lớn sảnh đường, dán một chữ "Hỉ" rất to, nhìn qua có vẻ là một lễ cưới náo nhiệt.

"Sư tôn... ..." Mặc Nhiên thấp giọng nói, "Người xem những người uống rượu mừng ở đây... ... Bọn họ đều không có mặt!"

———

Tác giả có lời muốn nói: Bổn chó chết có thắc mắc, kiếp trước, rốt cuộc người Mặc Nhiên hôn là ai?