Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 11: Bổn tọa muốn hôn, thật vui!

Edit: Chu

(Vui lòng không chửi rủa nhân vật quá nặng lời.)

"Là, là ta!" Trần phu nhân khóc thảm nói, "Nhưng linh bài không phải ta viết! Ta làm sao có thể tự chú con mình? Ta–"

"Khi tỉnh bà không viết, ngủ thì chưa chắc."

Sở Vãn Ninh nói, nâng tay lên, cầm tấm linh bài kia, tay vận linh lực, linh bài bỗng phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, sau đó máu tươi từ trong bài vị chảy ra ồ ạt.

Mắt Sở Vãn Ninh hiện một tia rét lạnh thấu xương, lạnh lùng nói: "Nghiệt súc kiêu ngạo, dám lỗ mãng!"

Linh lực trong tay bùng phát, chữ viết trên bia kêu gào thê thảm từng chút từng chút biến mất, trở nên nhạt dần, cuối cùng biến mất hoàn toàn. Ngón tay thong dài trắng lạnh của Sở Vãn Ninh siết lại, làm bài vị vỡ nát toàn bộ!

Người Trần gia đứng sau xem đều sợ ngây người. Không chỉ người Trần gia, đến Sư Muội cũng sợ ngây người.

Y nhịn không được cảm thán: "Thật lợi hại."

Trong lòng Mặc Nhiên cũng không nhịn được cảm thán, thật hung hãn.

Sở Vãn Ninh nghiêng nửa khuôn mặt tuấn tú thanh lệ qua, trên mặt không có biểu tình, máu tươi bắn vài tia lên khuôn mặt. Y nâng tay lên, đoan trang lau sạch vết máu còn sót lại trên ngón tay mình, nói với người Trần gia: "Các ngươi hôm nay ở trong viện đi, đừng đi đâu hết."

Bọn họ làm sao dám cãi lại, vội vàng nói: "Được! Được! Toàn bộ đều nghe theo đạo trưởng!"

Sở Vãn Ninh bước nhanh ra ngoài, không để ý mà lau đi vết máu trên mặt mình, ngón tay chỉ vào Trần phu nhân: "Nhất là bà, tuyệt đối không được ngủ. Thứ kia sẽ nhập vào người, bà sẽ lại làm vậy, nhất định phải giữ tỉnh táo."

"Vâng... Vâng vâng vâng!" Trần phu nhân liên tục đồng ý, rưng rưng nước mắt, không thể tin hỏi, "Đạo trưởng, con của ta... Có phải... Có phải không sao nữa không?"

"Tạm thời không sao."

Trần phu nhân ngẩn người: "Tạm thời? Không phải hoàn toàn ư? Làm, làm sao mới có thể giữ mạng con ta?"

Sở Vãn Ninh nói: "Bắt yêu."

Trong lòng Trần phu nhân nôn nóng vạn phần, tránh không được hơi thất lễ, cũng mặc kệ không khách khí, vội hỏi: "Đạo trưởng định bắt khi nào?"

"Ngay bây giờ."

Sở Vãn Ninh nói, liếc qua người Trần gia, hỏi: "Các ngươi ai biết đào được quan tài đỏ ở đâu. Lên đi, dẫn đường."

Con dâu cả họ Diêu, tuy là nữ nhân, nhưng dáng người cao, lớn lên có mấy phần anh khí, tuy trên mặt còn sợ hãi, nhưng so với người khác có thể coi là bình tĩnh. Lập tức nói: "Nơi đó là ta cùng vong phu chọn, ta biết ở đâu, để ta đưa đạo trưởng đến."

Ba người đi theo Trần Diêu thị, đến phía Bắc, rất nhanh đã tới mảnh đất Trần gia mua đầu tiên.

Nơi đó đã bày trận, xung quanh không có dân sinh sống, đồi núi tối om mọc đầy cỏ, yên tĩnh đến mức tiếng côn trùng kêu cũng không có.

Đến sườn núi, tầm nhìn mở rộng, Trần Diêu thị nói: "Ba vị đạo trưởng, chính là ở đây."

Nơi đào ra quan tài đỏ còn có hòn đá to đè nặng, Mặc Nhiên vừa thấy đã cười: "Cục đá này đè lên để làm gì? Vừa nhìn qua đã biết kẻ vơ vẩn mới làm vậy, khiêng đi."

Trần Diêu thị hơi hoảng: "Tiên sinh trấn bên nói, đè lên để trấn tà thú, tà ám bên trong mới không ra được."

Mặc Nhiên ngoài cười trong không cười: "Tiên sinh này thật giỏi."

"... ..." Trần Diêu thị nói, "Khiêng đi khiêng đi khiêng đi."

Sở Vãn Ninh lãnh đạm nói: "Không cần." Nói xong giơ tay, kim quang lập loè trên đầu ngón tay, Thiên Vấn được y triệu ra trên tay, ngay sau đó dây liễu vung lên, tảng đá thoáng chốc nứt thành từng mảnh nhỏ! Sở Vãn Ninh mặt vô biểu tình đi qua, đứng trên đống phế tích, trầm giọng nói: "Trốn làm gì? Lên cho ta!"

Phía dưới phát ra tiếng khanh khách kì dị, bỗng nhiên bên trong, một quan tài gỗ cao mười hai thước từ dưới đất chui lên, đất cát rơi xuống, bắn đầy trời.

Sư Muội cả kinh nói: "Tà khí trên quan tài này thật nặng!"

Sở Vãn Ninh nói: "Lui ra sau."

Dứt lời vung tay, quan tài đỏ bị Thiên Vấn đánh trúng, kim sắc nhỏ nhỏ toé ra, yên tĩnh, quan tài nổ ầm, khói dày đặc tan đi, thứ bên trong lộ ra.

Nằm trong quan tài là một nam nhân khoả thân, mũi cao, mặt tuấn tiếu, nếu không phải da tái nhợt như giấy, nhìn qua cũng chỉ như đang ngủ.

Mặc Nhiên nhìn lướt qua phía dưới của nam nhân. Che mắt nói: "Ôi ôi, không mặc qυầи ɭóŧ, đồ lưu manh."

Sư Muội: "... ..."

Sở Vãn Ninh: "... ..."

Trần Diêu thị kinh hô một tiếng: "Phu quân!" Muốn xông tới gần quan tài. Sở Vãn Ninh duỗi tay ngăn lại, nhướng mày hỏi: "Đây là phu quân của ngươi?"

"Đúng! Là phu quân ta!" Trần Diêu thị vừa kinh ngạc vừa bi thương, "Sao chàng lại ở đây? Rõ ràng đã an táng ở phần mộ tổ tiên, khi đó cũng đã mặc áo liệm, sao chàng lại..."

Nói một nửa, nữ nhân này đã khóc, đấm ngực dậm chân nói: "Sao lại vậy! Thảm như vậy– Thảm như vậy! Phu quân... ... Phu quân ơi!"

Sư Muội thở dài: "Tiểu Trần phu nhân, hãy nén bi thương."

Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên không để ý tới nữ nhân khóc thút thít này, Sở Vãn Ninh không biết an ủi người khác, Mặc Nhiên lại không quan tâm, hai người nhìn chằm chằm quan tài chứa xác chết.

Mặc Nhiên tuy kiếp trước đã trải qua, chẳng ngạc nhiên gì với chuyện này, dáng vẻ vẫn rất nghiêm túc, vì thế vuốt cằm: "Sư tôn, thi thể này không đúng."

Sở Vãn Ninh nói: "Ta biết."

"... ..."

Mặc Nhiên một bụng để nói, đều là những câu kiếp trước Sở Vãn Ninh phân tích cho bọn họ, đời này muốn lấy ra làm Sở Vãn Ninh ngạc nhiên, kết quả không được khen, mà người kia chỉ nhàn nhạt đáp "Ta biết".

Là sư phụ không phải nên khuyên bảo chỉ dẫn, khuyến khích đệ tử nói ra suy nghĩ của mình, còn phải khen ngợi nữa sao?

Mặc Nhiên không cam lòng, ra vẻ không nghe thấy câu "ta biết", mở miệng nói: "Trên thi thể không có dấu hiệu phân huỷ, Trần đại công tử đã gặp chuyện hơn nửa tháng, với thời tiết này, sớm nên thối rữa chảy mủ, thi dịch trong quan tài phải tích một tầng rồi, đó là điều thứ nhất."

Sở Vãn Ninh dùng ánh mắt "cứ tiếp tục nói", lạnh lùng nhìn hắn: "... ..."

"Thứ hai." Mặc Nhiên không dao động, tiếp tục nói những điều Sở Vãn Ninh giải thích kiếp trước, "Trước khi mở quan tài, quan tài đỏ này tà khí rất nặng, mở xong lại biến mất. Hơn nữa thi thể rất ít tà khí, điều này cũng không bình thường."

Sở Vãn Ninh: "... ..."

"Thứ ba, mọi người có phát hiện, từ khi mở quan tài, liền xuất hiện một mùi thơm ngọt?"

Mùi hương kia rất nhạt, không nói, kỳ thật không phát hiện ra. Mặc Nhiên vừa nói, Sư Muội và Trần Diêu thị mới nhận ra trong không khí quả thật có một mùi hương thơm ngọt nhàn nhạt.

Sư Muội nói: "Quả thật là thế."

Trần Diêu thị ngửi thử, sắc mặt thay đổi: "Mùi hương này..."

Sư Muội nói: "Tiểu Trần phu nhân, sao vậy?"

Trần Diêu thị sỡ hãi đến giọng cũng đổi: "Mùi hương này, là phấn bách điệp hương do mẹ chồng ta chế ra!"

Không ai lên tiếng, linh bài ở phòng thờ cúng tổ tiên viết "Dương thượng nhân Trần Tôn thị lập" tựa hồ hiện ra trước mắt.

Sư Muội nói: "... ... Chẳng lẽ việc này, thật sự do Trần phu nhân làm?"

Mặc Nhiên nói: "Không giống."

Sở Vãn Ninh nói: "Không phải."

Hai người gần như nói cùng lúc, dứt lời đưa mắt nhìn nhau. Mặt Sở Vãn Ninh không gợn sóng: "Ngươi nói đi."

Mặc Nhiên không khách khí mà nói: "Theo ta biết, Trần gia làm giàu, dựa vào phấn bách điệp hương do phu nhân chế ra, cách làm tuy không ai biết, nhưng lại dễ mua. Trấn Thải Điệp có mười cô nương thì có tới năm sáu người dùng loại phấn này. Không những thế, khi nãy chúng ta xem qua, Trần đại công tử hình như rất thích phấn bách điệp hương do mẫu thân chế thành, thường cho vào bồn tắm, nên trên người hắn có mùi này cũng không lạ, kỳ quái là... ..."

Hắn nói, một lần nữa quay đầu nhìn nam thân loã thể trong quan tài.

"Người cũng đã chết nửa tháng, mùi hương này, lại giống như vừa bôi lên. Ta nói có đúng không, sư tôn?"

Sở Vãn Ninh: "... ..."

"Nói đúng thì khen ta một câu đi nha."

Sở Vãn Ninh: "Ừm."

Mặc Nhiên haha cười rộ lên: "Thật sự tích chữ như vàng."

Hắn còn chưa cười hai tiếng, y phục đột nhiên bị thổi bay, Sở Vãn Ninh vội vàng kéo hắn lui ra vài thước, Thiên Vấn trong tay toả ánh kim rực rỡ lấp lánh, ánh lửa bắn ra.

"Chú ý."

Mùi hương phấn bách điệp hương trong không khí chợt nồng hơn, phiêu tán, cỏ cây xung quanh hiện sương mù, bắt đầu tràn ngập, nháy mắt biến sườn núi thành biển sương mù, duỗi tay không thấy năm ngón.

Lòng Mặc Nhiên khẽ động.

Ảo cảnh, mở rồi.

"A!!" Trong sương mù dày đặc, truyền đến tiếng hét thất thanh của Trần Diêu thị, "Đạo trưởng cứu——"

Chữ cuối còn chưa nói, đột nhiên không còn thanh âm.

Đầu ngón tay Sở Vãn Ninh cháy một ngọn lửa xanh nhạt, đánh một phù chú lên trán Mặc Nhiên, nói: "Ngươi cẩn thận, ta đi xem xét tình hình."

Dứt lời liền men theo thanh âm nhanh chóng biến mất trong sương mù dày đặc.

Mặc Nhiên xoa trán mình, thấp giọng cười nói: "Được nha, đến vị trí yểm phù chú cũng giống kiếp trước, Sở Vãn Ninh, ngươi đúng là không chút thay đổi."

Sương mù đến nhanh, tan cũng nhanh, chẳng bao lâu, đã biến mất không dấu vết, nhưng cảnh tượng trước mắt càng làm người ta ngạc nhiên hơn. Ít nhất là Mặc Nhiên kiếp trước thật sự kinh hãi một phen.

Sau khi sương mù tan, nơi sườn núi hoang vắng, cỏ cây mọc um tùm đã không thấy nữa.

Thay vào đó, là một toà lâu đài rộng lớn, đình đài lầu các, hành lang gấp khúc ở thuỷ tạ, núi giả cây ngọc, đá cuội u kính, không thấy điểm cuối.

Mặc Nhiên vừa thấy nơi này, lập tức mừng muốn lăn lộn.

Ác bá ngày ngày nhớ thương chính là ảo cảnh này, kiếp trước bị lạc ở đây, Mặc Nhiên gặp Sư Muội đầu tiên, bị ảo cảnh mê hoặc, lần đầu tiên trong đời, cũng là lần duy nhất hắn hôn người kia.

Đáng tiếc, khi đó Sư Muội bị doạ sợ, nhân lúc Mặc Nhiên buông tay, xoay người bỏ chạy. Thiên nga đến miệng chưa kịp ăn đã bị lấy mất, cảm giác cũng chẳng dễ chịu gì.

Sau khi ảo cảnh được phá bỏ, Sư Muội cũng không so đo chuyện này với hắn, cứ như việc hôn nhau trong ảo cảnh chưa từng xảy ra, không một ai nhắc lại. Có lúc nửa đêm tỉnh mộng, Mặc Nhiên sẽ hoài nghi có phải mình chấp niệm quá sâu, sinh ra ảo giác không.

Nhưng mặc kệ có phải ảo giác hay không, Mặc Nhiên liếʍ liếʍ môi, thầm nghĩ, lần này tuyệt đối không để Sư Muội chạy dễ dàng! Nhất định phải hôn cho đã!

———

Tác giả có lời muốn nói: Dựa vào sự thật lịch sử hai mươi năm qua, ở tuổi này của Mặc Nhiên còn chưa có tự, nhưng ở Tu Chân giới mười lăm tuổi phải làm lễ, nhận tự. Bởi vì trong lòng rất thích ba chữ Mặc Vi Vũ, cảm thấy Mặc Nhiên lớn lên đẹp, muốn nó sớm xuất hiện, ha ha ha ha.