Gia Sư Bất Đắc Dĩ

Chương 6

- Dạ ba mẹ con không sống chung, thỉnh thoảng ba qua thăm hoặc đón con về nhà chơi.

Con bé nói mà giọng buồn buồn. Đúng là cô đã động đến vấn đề nhạy cảm của con bé rồi.

- Cô xin lỗi vì cô không biết, nhưng con cũng đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tâm trạng và việc học. Ba mẹ không sống chung là có lí do của ba mẹ, con còn nhỏ chưa thể hiểu hết được chuyện của người lớn. Khi nào con lớn tự khắc sẽ hiểu ra. Với lại cho dù ba mẹ không cùng nhau ở cạnh con nhưng vẫn dành tình thương cho con, vẫn chăm lo cho con. Con thử nhìn lại rất nhiều bạn nhỏ xung quanh mình xem, có nhiều bạn có hoàn cảnh rất là đáng thương. Dù đầy đủ ba mẹ nhưng cuộc sống khó khăn nên phải bôn ba lăn lộn kiếm sống dù tuổi đời còn khá nhỏ.... Con phải thấy rằng mình vẫn còn là người khá may mắn và hạnh phúc khi mình có cuộc sống đủ đầy và có người mẹ tuyệt vời. Con có hiểu cô nói gì không.

Cô không biết con bé có thể hiểu hết điều cô nói không nhưng vẫn cảm thấy hoàn cảnh con bé thật tội. Không phải cứ giàu có là hạnh phúc đâu. Người giàu có nổi niềm riêng của người giàu, người nghèo có cái khổ của người nghèo. Vậy nên mới nói ông trời không cho ai tất cả cũng không lấy đi của ai tất cả. Con người nên biết bằng lòng với thực tại, cũng đừng quá tham lam mà cầu toàn.

- Con hiểu. Cô nói giống y như là mấy Dì bên ngoại con nói. Cô chưa lập gđ mà sao lại nói y như người lớn vậy.

A con bé này, còn đem mình ra so sánh nữa chứ.

- Ừm. Dù gì cô cũng ra đời nên có thể cảm nhận được. Nhiệm vụ của con giờ chỉ là lo học và sống thật vui vẻ. Có như vậy ba mẹ con mới thấy vui được. Còn nữa, con đã từng nghe câu danh ngôn này chưa: nếu không có những thứ mình thích thì hãy thích những thứ mình có. Con thấy sao?

- Con thấy câu này có ý nghĩa lắm, con sẽ quý trọng những thứ mình có. Cô yên tâm.

- Cũng muộn rồi, mình về nhé!

- Dạ.

Đưa bé My tới cổng cô cũng quanh xe về nhà.

- Đi vui không con?

Chị thức đợi con gái về vì con bé rất ít khi đi ta ngoài mà không có chị.

Bé My ngồi xuống bên chị ôm cánh tay chị triều mến nói.

- Dạ cũng được, nhưng mẹ biết không sau buổi đi hôm nay con ngộ ra được nhiều điều. Có những điều quanh ta rất giản đơn mà khi nhận ra rồi nó thật vĩ đại. Còn nữa, cô giáo rất tâm lí đó mẹ. Cô nói mà y như rằng cô là người rất từng trải và hiểu chuyện. Không biết cô đã bao nhiêu tuổi mà cách nói chuyện nghe như người lớn lắm vậy.

Chị không nghĩ cô ấy lại có sức ảnh hưởng tới bé My nhiều đến vậy. Cứ y như rằng cô ấy là thần tượng chứ không phải giáo viên của con bé.

- Vậy sao con không hỏi xem cô giáo bao nhiêu tuổi.

- Con có hỏi mà cô không nói đó chứ. Mà cô bao nhiêu vậy mẹ.

- Mẹ cũng không biết nữa, chắc tầm hai mươi mấy.

Vậy là cô ấy cũng không cho biết gì ngoài cái tên, nhưng thực tế thì cô ấy cũng là người tốt và sống tình cảm( chỉ ngoại trừ mình ra).

- Vậy con nhớ nghe lời cô mà cố gắng học nha. Thôi muộn rồi con đi ngủ đi.

- Dạ con hứa với mẹ từ nay con sẽ cố gắng học thật ngoan. Còn nữa: con yêu mẹ.

Bé My vừa nói vừa đi lên phòng bỏ lại câu nói sau cùng làm cho người nghe cũng ngỡ ngàng lại không thiếu đi phần vui vẻ và vừa lòng. Chị nghĩ cô ấy mới dạy có thời gian mà ảnh hưởng sâu sắc đến con gái như vậy. Làm cho con gái thốt lên được những câu nói vừa rồi không phải là đơn giản.

Về đến nhà cô lại nghĩ đến hoàn cảnh bé My rồi lại nghĩ đến chị ta. Cũng thật là éo le nhỉ, cứ tưởng như chị ta thì có cuộc sống viên mãn lắm; người đẹp, nhà cao cửa rộng.... Lại nghĩ đến mình, rồi nghĩ cho Mẹ, nghĩ đến ước muốn của Mẹ mà chạnh lòng thương Mẹ. Biết giờ này đã trể nhưng vẫn muốn gọi đt cho Mẹ.

- Alo Mẹ.

- Có chuyện gì mà gọi muộn vậy con?

- Dạ con nhớ Ba Mẹ nên gọi thôi chứ đâu có gì. Mẹ ngủ chưa?

- Chưa, mà cũng không ngủ được.

- Ủa Mẹ làm sao mà không ngủ được? Mẹ không khoẻ chổ nào? Ba đâu Mẹ?

- Nhà chú tư Bà nội mất nên ba mẹ sang giờ mới về. Ba con còn bên đó chứ mẹ có làm sao đâu. Mà con sao giờ này chưa ngủ.

- Cũng chuẩn bị ngủ rồi. Thôi con cúp máy. Cho con gửi lời chia buồn đến nhà chú tư với nha mẹ. Mẹ cũng đi nghỉ đi. Chào Mẹ.

Cô nói xong cúp máy chứ mà để lâu sẽ bị ca bài ca sao chưa lấy chồng. Biết là Mẹ lo lắng về chuyện này nhưng cô đành chịu vì duyên vì nợ và vì....
Mới đó mà cô đã dạy được một tháng rồi. Hôm nay vừa dạy xong định đi về lại gặp chị ta đợi sẵn dưới phòng khách.

- Em nán lại tí đi, tôi có tí chuyện muốn nói.

- Tôi đã nói rồi kia mà. Giữa tôi và chị không có gì để nói cả.

Cô thì vẫn trả lời lạnh lùng mặc dù không còn ghét hoặc khó chịu với chị như những lần đầu gặp mặt. Còn chị thì vẫn rất kiên nhẫn.

- Một lúc thôi, không mất nhiều thời gian của em lắm đâu.

- Có gì chị nói nhanh đi .

Nói là nói thế nhưng cô vẫn ngồi xuống xem chị định nói gì.

- Chị Ba mang em hai li nước nha chị.

- Dạ cô chủ.

Cô cảm thấy chị đối với người làm cũng kính trọng đó chứ, đâu có đến nỗi coi thường đâu.

- Khỏi đi, tôi mới uống ở trên phòng nên không khát. Với lại nói mấy câu thôi không ngồi lâu nên không cần phải uống.

Cô thấy tốt hơn hết là nói nhanh nhanh đừng kéo dài nước non chi mệt nhưng Dì ba đã đem ra rồi. Hai li nước chè xanh. Chị ta cũng uống nước này sao. Không phải ngày đầu mình tới trà cũng không có nói gì chè xanh. " chị ta là tập uống như mình" điên khùng.

Thật ra thì lần đầu chị uống là cái lần nấu cho cô và thế là chị được một đêm thao thức như cô đã từng nói mà không hiểu vì sao. Rồi chị ba nói có lẽ do nước che xanh nên chị mới hiểu. Sau lần đó chị tập uống từ từ giờ cũng thành quen và bắt đầu thấy nghiện rồi. Cũng vì nghiện nên mới hiểu vì sao cô lại thích uống nó. Lúc mới uống thì hơi đắng nhưng hậu rất mát và dễ chịu. Bởi vậy cái gì thì cũng có nguyên nhân và nguồn gốc sâu xa của nó mà ta không thể nhìn thấy khi nó chưa tới đó thôi.

- Em dạy bé My nay đã được tháng rồi, trong thời gian vừa qua cảm ơn em đã giúp đỡ. Tôi thấy bé My tiến bộ rất nhiều và cũng thích học hơn trước kia rất nhiều. Tôi thật tình rất lấy làm tiếc về hiểu lầm ban đầu giữa tôi và em. Nếu có thể em hãy cho qua để giữa chúng ta có thể có một tình bạn được không. Tôi cũng sẽ cố gắng để xoá bỏ ác cảm ban đầu giữa tôi và em. Còn nữa, đây là tiền xăng tháng này tôi gửi cho em. Em nhận lấy coi như tôi phụ phí đi lại.

Chị nói và đẩy phong thư về phía cô.

Cô nghe chị nói mà không kịp tiêu hoá, cái gì là cảm ơn, cái gì là bạn còn tiền xăng gì gì đó nữa chứ. Không phải chị ta đưa tiền để kéo dài thêm thời gian dạy đó chứ. Đừng có mơ.

- Chị giữ lại mà dùng, trong hợp đồng đã ghi rõ là không có điều này. Chị cứ theo đó mà làm. Còn việc làm bạn tôi nghĩ không cần thiếc vì kết thúc hđ tôi và chị cũng không gặp nhau thì làm bạn để làm gì.

- Đây là phí đi lại tôi phụ em nên em không phải nghĩ ngợi nhiều. Những điều khoản trong hđ không có gì thay đổi cả. Còn lời đề nghị làm bạn em cứ suy nghĩ, tôi thấy giữa tôi và em cũng có nhiều thứ giống nhau nên làm bạn có lẽ sẽ rất hợp.

- Tuỳ chị vậy. Giờ tôi về được chưa?

Cô miễn cưỡng đứng dậy không muốn đôi co với chị.

- Em nán lại tí nữa thôi, tôi còn hai chuyện muốn nói với em.

Trời, những hai chuyện nữa sao. Đúng là rắc rối mà.

- Chuyện gì chị nói nhanh đi.

- Đầu tiên là tôi muốn san sẽ cùng em một nữa chi phí như ban đầu em muốn vì thực ra hôm đó lỗi một phần cũng do tôi.

- Vậy thời gian tôi dạy còn 5 tháng đúng không.

Cô mừng rỡ lên tiếng.

- Không. Vẫn 10 tháng nhưng 5 tháng sau tôi sẽ trả học phí cho em.

- Vậy sao không phải là dạy 5 thang thì xong mà làm gì rắc rối vậy.