Gia Sư Bất Đắc Dĩ

Chương 16

- Cô.

- Sao My. Có chuyện gì phải không?

- Tối nay Mẹ con về. Mẹ muốn con ra đón Mẹ.

- Vậy thì con cứ đi đi chứ sao lại nói với cô. Thứ tư mình cũng đâu có học đâu cần phải xin phép cô.

- Nhưng con đi một mình con sợ. Cô đi với con nha. Sẵn tiện coi như cô cũng đi đón Mẹ luôn.

Chị muốn cô đi đón chị nhưng nếu chị đề nghị cô không bao giờ chấp nhận. Lại biết cô thương bé My, luôn chiều theo ý con bé nên chị muốn bé My đi đón chị và chắc chắn là sẽ có cô đi cùng. Chị muốn có cái cảm giác người yêu đi đến tận sbay đón mình nên đã lợi dụng tình thương của cô với con gái.

- Mấy giờ Mẹ xuống sbay?

- Dạ 9h.

- Ok. Cô sẽ đến đón con tan học anh văn xong ghé qua sbay luôn. Lúc đó cô đợi con ở ngoài cổng.

- Dạ. Mẹ có nói chìa khoá xe Mẹ để trong hộc bàn trang điểm.

- Ok. Cô biết rồi.

Như đã hẹn, cô tới đón bé My ở cổng trường rồi ra thẳng sbay cũng vừa kịp 9h. Nay cô lại quần lững áo pull giày bata tóc cột cao kèm theo áo khoát không khác gì một tomboy. Giống y như lần đầu gặp chị.

20' sau chị xuất hiện. Bé My mừng rỡ chạy lại ôm chầm lấy Mẹ.

- Mẹ, con nhớ Mẹ.

- Mẹ cũng nhớ con lắm con gái.

Cô thấy một màm này cũng hơi chạnh lòng. Lại để ý người đi cùng chị đang đứng đó.

- Xin chào. Bạn đi cùng với chị Như.?

Cô lên tiếng và đưa tay ra bắt tay cô gái. Cao, tóc tém trông rất hợp với khuôn mặt, ăn mặc cũng khá thời trang và trông cũng rất bắt mắt nữa.

- Dạ em chào chị. Em tên Ngọc Quỳnh là trợ lí của chị Như. Chị là?

Quỳnh bắt tay cô, cũng không quên giới thiệu về mình.

- À. Tôi là quản gia của nhà chị Như. Rất vui được làm quen với Quỳnh.

Đúng rồi, lúc này vai trò của cô có khác gì quản gia đâu. Giới thiệu vậy cũng đúng thôi.

- Tổng giám đốc. Đây là quản gia nhà chị sao?

Quỳnh như không tin lắm nên quay sang hỏi lại chị

- À... Ờ.

Chị từ nãy giờ ôm bé My nhưng vẫn luôn quan sát theo cô. Thấy màn bắt tay thân mật giữa cô và Quỳnh làm chị khó chịu vô cùng. Thả bé My ra, chị quay qua cô dang rộng cánh tay như chào đón. Cô hiểu ý và cũng không muốn làm chị mất mặt trước trợ lí của mình nên cũng ôm lấy chị đáp lễ.

- Rất vui khi chị đã về.

Cô vừa nói vừa ôm lấy chị.

- Tôi nhớ em.

Chị nói nhỏ chỉ đủ để cô nghe và rất nhanh hôn lên tai cô khiến cô rùng mình khi cảm giác bên tai mình có gì đó ướt và mềm xoẹt qua. Chị biết cô đã cảm nhận được.
Xin lỗi bạn mình không có số đt cố định. Thành thật xin lỗi!
Buông nhau ra cô cố gắng giữ cho mình sự điềm tỉnh nhất có thể vì cô đang biết chị vừa nói gì và làm gì nhưng vẫn cố tình như không nghe thấy.

- Có ai đón Quỳnh không?

Cô không muốn đối diện với chị mà quay sang hỏi Quỳnh vì lúc này mà đối diện với chị là một vấn đề nan giải với cô.

- Dạ em đón taxi về.

- Thôi sẵn tiện mình đưa Quỳnh về luôn, khỏi mắc công đón taxi. Chị thấy sao.

Cô nói mà không nhìn chị, nhưng cũng như đặt chị vào chuyện đã rồi.

- Ờ tôi sao cũng được.

- Nhà Quỳnh ở đâu?

- Dạ em ở quận 1 trên đường Nguyễn Thái Bình.

- Vậy cũng tiện đường. Quỳnh đi chung luôn nha.

- Dạ cảm ơn chị.

Bốn người nhanh chóng lên xe. Cô mang tiếng giới thiệu là quản gia nhà chị nhưng khi mang hành lí ra xe chỉ có mình chị mang. Cô không phụ vì đúng là không phải việc của cô. Nhưng như vậy lại làm cho Quỳnh thấy lạ. Ai đời quản gia lại để cho chủ tự xách hành lí kia chứ.

Chị và bé My ngồi sau vì Mẹ con lâu ngày mới gặp nhau nên ngồi cùng dễ tâm sự. Đương nhiên là Quỳnh ngồi ghế phụ lái, thế là được dịp cô nàng quan sát cô rất kĩ. Nhưng nhìn ngang nhìn dọc không nhìn ra cô giống quản gia. Quỳnh thắc mắc có thừa nhưng chưa hỏi vội.

Cô cũng quan sát thấy Quỳnh nhìn mình suốt nên cũng thấy hơi ngại đành lên tiếng để đánh lạc hướng ai kia.

- À hai chị em trên máy bay đã ăn gì chưa? Có muốn ăn nhẹ tí gì không?

- Cũng có ăn chút chút mà giờ cũng thấy hơi đói. Vậy kiếm gì đó ăn luôn rồi về cũng được.

Chị nghe cô hỏi liền lên tiếng.

- Vậy chị hay Quỳnh muốn ăn gì?

- Em ăn gì cũng được.

Quỳnh vốn dễ ăn nên trả lời.

- Tôi cũng vậy. Em chọn đi.

- Vậy be My thì sao đây?

Cô vẫn không quên trên xe còn một người nữa.

- Dạ ăn miến gà đi cô.

Được hỏi bé My liền đưa ra yêu sách.

- Ok vậy theo Bé My nhé!

Xe nhanh chóng đưa 4 người đến quán miến mà cô cho là ngon nhất mà từ trước nay cô ăn. Cô gọi cho mình tô miến không tiêu, bé My tô miến trứng non vì qua thời gian ở nhà chị cô thấy con bé thích ăn trứng. Còn chị và Quỳnh tự gọi.

- Cô mua vé số cho con đi cô.

Trong thời gian đợi thức ăn, em bé bán vé số tầm bảy tám tuổi lại chổ cô và mời mua.

Cô ái ngại nhìn và biết rằng đây là những đứa trẻ bị chăn dắt. Cô biết cuộc sống này vốn không công bằng với mỗi con người. Không ai muốn mình được sinh ra với thân phận thấp hèn hoặc khốn khó. Nhưng mình được lựa chọn sao... tạo hoá là vậy, luôn cho con người ta đi qua những thử thách để con người ta trưởng thành hơn mạnh mẽ hơn. Cũng có thể theo luật nhân quả, kiếp trước ta gieo gì thì kiếp này ta hái đấy. Vòng tuần hoàn luôn luẩn quẩn là vậy nhưng gặp những hoàn cảnh này cô vẫn thấy chua xót. Liệu những đứa trẻ này có đủ sức để đi đến cuối con đường trong cuộc sống vốn nhiều cạm bẫy và lừa lọc.

Cô móc tiền ra mua cho bé một nữa vé số trên tay. Cô cũng không phải kiểu người thích trò chơi may rủi nhưng cô muốn bé bán cho mau hết. Coi như nay bé gặp may.

- Đây tiền của con.

- Cảm ơn cô.

- Con ăn tối chưa? Ăn cùng với cô luôn nha.

Cô thừa biết nó đã ăn tối nhưng vẫn biết những đứa trẻ như thế này ít khi nào được ăn uống tử tế mà chỉ ăn uống cho qua bữa.

- Dạ con cảm ơn cô nhưng...

- Con đừng ngại, ngồi đây đi. Vừa nãy con bán nhiều rồi nên không phải vội đi bán mà, đúng không.

Cô vừa nói vừa kéo ghế cho bé và gọi thêm tô giống mình nhưng cho thêm thịt.

Chị và Quỳnh thì quá ngạc nhiên với cách cô đối với em bé này. Cô ân cần chu đáo, bên cô chị phát hiện cô sống chân thành tình cảm, cô có cách thể hiện tình cảm của riêng mình làm chị cảm thấy ở cô điều gì cũng tuyệt. Đúng là chị đã không đặt sai tình cảm của mình khi chọn yêu cô.

Chị không biết dùng từ gì để miêu tả cho hết về cô lúc này, chỉ biết chị yêu cô, tình yêu ngày một lớn dần lên cùng theo những gì cô đã thể hiện bên chị mỗi ngày.

Còn Quỳnh thì càng không tin cô là quản gia nhưng thắc mắc này chưa biết hỏi ai chỉ thấy rằng ở cô có gì đó hay hay và cũng thật cuốn hút làm mình muốn khám phá.

Mọi người cũng nhanh chóng xong bữa khuya của mình. Em bé từ biệt ra về trước.

- Chị trả tiền đi.

Cô nói trống không nhưng chị thừa biết cô nói với ai. Chị thấy chưa gì mà mình lép vế rồi.

- Ơ là tôi sao.

- Chứ không lẽ là tôi. Tôi là quản gia làm gì có tiền.

Chị im lặng trả tiền trước sự ngạc nhiên của Quỳnh và con gái.

- Tặng Quỳnh xem như là quà gặp mặt.

Cô rút 5 tờ vé số mua lúc nãy đưa cho Quỳnh vừa cười vừa nói.

- Lỡ như trúng chị có tiếc không?

Quỳnh đưa tay nhận cũng trêu lại cô.

- Tôi không biết số gì đâu nên có trúng thì Quỳnh cứ im lặng xem như không trúng. Thế là xong. Quỳnh thấy sao?

Cô cũng biết Quỳnh đùa nên cũng đùa lại với Quỳnh.

- Dạ cảm ơn chị.

- Ơ thế vé số của tôi đâu, em không tặng tôi sao?

Chị lên tiếng khi cô đang đi ra xe.

- Chị muốn thiên hạ này chỉ mình chị có tiền hay sao mà định lấy vé số. Nhỡ chị trúng thì chị có chỗ đâu mà để. Tốt hơn hết là chị đừng lấy.

- Ơ nhưng tôi trả tiền ăn tối nay đó.

- Đồ tính toán.

Hai người còn lại được một phen há hốc miệng khi thấy cô đối đáp với chị. Bé My thì cũng gọi là tạm quen còn Quỳnh thì càng lúc càng không hiểu cách cô đối xử với chị. Vì chị là tổng giám đốc cty luôn uy nghiêm mà không một ai dám đùa với chị.