Gia Sư Bất Đắc Dĩ

Chương 15

- Cũng không có gì. Anh chỉ gọi làm quen. Không biết tối nay em có thời gian rãnh không? Anh có thể mời em một bữa cafe được không? Em là bạn của Như cũng là bạn của anh nên anh muốn gặp nhau nói chuyện tạo mối quan hệ thân thiết hơn.

- Xin lỗi anh Thành, tối nay Uyên bận rồi. Chắc là không gặp anh Thành được rồi.

- Tiếc thật, vậy tối mai được không em?

- Xin lỗi, tối mai Uyên cũng bận. Hẹn anh Thành khi có dịp nha. Giờ Uyên bận rồi. Chào anh.

- Ơ vậy chào em.

Thành cúp máy mà lòng còn ngẫn ngơ vì giọng cô trong đt nghe ngọt ngào làm cho anh quyết tâm phải chinh phục cho bằng được.

Nhưng cũng hơn tháng liên tục gọi điện hẹn gặp mà không được nên anh cũng hơi nản. Nhưng anh không bỏ cuộc mà chuyển hướng sang chị.

- Alo Như nghe nè.

- Như giúp tôi được không?

- Chuyện gì?

- Chuyện của cô bạn Như đó. Hẹn hoài không được. Như giúp tôi hẹn gặp cô ấy một lần được không. Hậu tạ gì cũng được.

- Thôi thôi vụ này tôi chịu. Tôi giúp ông bằng cách nào trong khi tôi cũng có cách nào hẹn gặp riêng cô ấy được đâu.

- Cái gì. Chứ không phải Như là bạn cô ấy sao.

- Ừ thì là bạn nhưng tôi chịu. Ông bỏ cuộc đi, tìm mối khác.

Gác máy chị cũng không khỏi suy nghĩ cho mình. Cũng hơn tháng nay rồi từ đêm hôm đó, chị và cô cũng không nói gì nhiều với nhau mà phần lớn là chào hỏi và bâng quơ mấy câu.

Cô đã hết lạnh lùng và cũng đã đôi lần cười với chị. Bấy nhiêu đó cũng đủ làm cho chị vui và tình nguyện đợi để gặp cô mỗi bận cô tới và mỗi bận cô về. Tình yêu của chị dành cho cô dù có lớn dần theo thời gian nhưng chị cũng không muốn cho cô biết dù đã có lần cô nói hãy sống thật với con tim mình.

Chị cũng biết cô rất thương bé My. Bằng chứng là con bé đòi điều gì cô cũng chiều theo con bé. Buổi học của hai cô trò dạo này luôn có tiếng cười đùa. Chị cũng thấy vui với niềm vui của con gái.

Hôm nay chị có chuyện quan trọng muốn nói với cô nên ngồi đây đợi cô xuống. Mà thật ra không có chuyện cũng ngồi đây đợi.

- Em ở lại thêm tí nữa đi. Tôi gặp có tí chuyện.

- Có chuyện gì sao?

Giọng nói của cô nghe ra đã rất nhẹ nhàng.

- Tuần sau tôi phải đi qua Hồng Kong khoảng nữa tháng nên có mình bé My ở nhà tôi thấy không yên tâm.

- Việc quan trọng lắm sao mà đi tới tận nữa tháng.

- Tôi qua đó nghiên cứu tình hình thị trường chứng khoán bên đó. Nếu được thì thu xếp làm luôn thủ tục rồi đưa mã chứng khoán của công ty lên sàng HK.

- Chị đã tính toán hết chưa?

- Cũng tạm thời xem xét hết nhưng lần này ở lại lâu để quan sát nên tôi muốn nhờ em một việc.

- Tôi thì giúp được gì chứ.

- Em có thể thu xếp qua đây ở cùng bé My trong thời gian tôi đi vắng.

- Không được.

Cô nói dứt khoát.

- Em giúp tôi đi, việc này tôi không biết nhờ đến ai chỉ có em là đáng tin cậy.

- Không được, tôi có nhà cửa đàng hoàng sao lại qua nhà chị ở được.

- Em giúp tôi lần này coi như tôi năn nỉ em.

- Cho tôi lí do thích đáng đi. Nếu không hợp lí thì miễn nói nữa.

Chị suy nghĩ nhanh rồi nói.

- Thứ nhất: em là cô giáo bé My mà bé My cũng sắp tới kì thi học kì nên em có thể vì bé My mà tới để theo sát việc học của con bé. Em giúp tôi cũng coi như là giúp bé My.

Được lắm chị lấy bé My ra để đối phó với tôi sao, nhưng chị quên mất một điều bé My mới là con của chị chứ đâu phải con tôi.

- Vậy còn điều thứ hai.

- Thứ hai là: nữa tháng này sẽ trừ đi một tháng dạy.

Lại chơi chiêu với tôi nữa sao. Lại trả tiền nữa chứ gì.

- Không được. Tiền chị trả tôi không cần.

- Tôi không trả tiền mà thời gian em dạy sẽ còn lại là 9 tháng.

Cô suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng.

- Được. Khi nào tôi tới.

- Thứ hai tuần sau.

- Quyết định vậy đi. Giờ tôi về được chưa?

- À còn chuyện này nữa.

Ra đến cổng cô sục nhớ ra chuyện gì đó nên quay sang nói với chị.

- Chuyện gi?

- Thành là bạn chị đúng không?

- Ờ.

- Là chị cho số của tôi cho anh ta?

- Không. Tôi làm gì có số của em.

Chị giả vờ như không biết chuyện gì.

- À đúng rồi ha. Nhưng phiền chị nhắn với anh ấy giúp là đừng nhắn tin hay gọi đt cho tôi nữa. Những lúc tôi đang đứng lớp hoặc đang họp mà đt reo rất phiền. Hình như anh ấy không có khái niệm giờ giấc hay sao ấy.

- Ờ tôi sẽ nhắn lại.

- Cảm ơn. Thôi chào chị.

*****

Thứ hai sau giờ dạy ở trường cô về tắm rữa thay đồ rồi mang một ít đồ đến nhà chị. Chắc giờ chị ta đã đi rồi. Vậy là nữa tháng này không phải gặp chị ta nữa, tốt thật.

Đúng như cô dự định, đón cô là bé My.

- Cô đến rồi. Mẹ có nói với con là cô đến ở với con. Mẹ còn nói cô ở phòng của Mẹ. Để con dẫn cô vào phòng.

Bé My đón cô với tâm trạng hết sức vui vẻ. Con bé làm như cô chưa biết phòng của chị. Nhưng thôi kệ cứ coi như là chưa biết đi. Mà sao chị ta không để mình ở phòng khách mà lại ở đây chứ. Đây là phòng riêng của chị ta kia mà. Thôi kệ sao cũng được, ở có mấy ngày nên ở đâu cũng như nhau cả.

- Cảm ơn con. Con lên phòng trước đi, cô soạn đồ xong sẽ lên học.

- Dạ con đợi cô luôn. Cô ăn tối chưa?

Con bé có vẻ rất quan tâm đến cô vì vậy cô luôn dành tình thương đặc biệt cho con bé nên cũng chính vì vậy mà cô mới nhận lời đến đây chứ thật ra không phải vì tháng dạy kia. Nhưng được rút ngắn một tháng vẫn tốt đó chứ.

- Cô ăn rồi. Con chưa ăn sao?

- Dạ con đợi cô tới ăn chung.

- Khờ quá. Đói bụng thì ăn đi chứ đợi cô làm gì. Thôi cô ra ăn với con luôn nhưng lần sau không cần phải đợi cô nữa nghe chưa.

- Dạ.

- Vậy mình đi. Tí dạy xong cô sắp xếp đồ cũng được.

Cô dù ăn rồi nhưng vẫn cùng với bé My ăn thêm một ít cơm nữa vì cô không muốn con bé ăn một mình. Có lẽ cô hiểu được cảm giác cô đơn khi phải sống cuộc sống một mình nên cô rất đồng cảm với con bé. Dù hoàn cảnh một mình của cô và con bé hoàn toàn khác nhau, dù lứa tuổi khác nhau nhưng chung quy cô biết và cảm nhận được nỗi lòng của con bé nên lúc nào cũng muốn quan tâm và luôn dành tình thương cho con bé.

Cô và bé My nhanh chóng kết bữa cơm và cũng kết thúc buổi học trong tâm trạng hết sức thoải mái và vui vẻ. Cô còn nán lại xem qua những môn học khác của bé My cho ngày mai. Dặn dò con bé ngủ sớm rồi về phòng mình. Không, nói đúng hơn là phòng chị.

Nằm trong phòng chị tự dưng cô lại nghĩ về chị. Chị cũng đâu đến nỗi nào nếu không nói là hoàn hảo, chị xinh đẹp giỏi giang, tính tình cũng rất ok. Luôn đối với mọi người ôn nhu nhẹ nhàng và với mình lúc nào cũng mềm mỏng trừ lần đầu ra chưa thấy lần nào chị lạnh lùng hay nổi nóng. Tính ra chị cũng là người sống có tình cảm và dễ gần vậy mà tại sao mình luôn không thích chị ta. Thôi mà kệ, tự nhiên lại nghĩ đến chị ta làm gì. Ngủ cho khoẻ không rãnh đâu quan tâm chuyện thiên hạ.

Mới đó mà một tuần trôi qua. Ở bên kia bầu trời với chị một tuần như dài cả thế kỉ. Ngoại trừ giờ hành chính phải lên sàn chứng khoán quan sát ra thì chị và Ngọc Quỳnh chỉ biết đi dạo và đi ăn rồi về lại khách sạn. Những lúc không làm gì chị nhớ cô nhớ đến quay qoắc. Chị nói từ bỏ đoạn tình cảm này nhưng mới đi xa có một tuần đã làm chị như điên như dại rồi làm sao mà từ bỏ hẳn được. Chị muốn gọi điện để được nghe giọng nói của cô nhưng không biết gọi xong sẽ phải nói gì với cô. Chẳng lẽ hỏi chuyện ở nhà, hay là hỏi chuyện về cô, cô chịu nói với chị những chuyện đó sao. Chị biết là không nên đành phải kiềm nén nổi nhớ trong lòng để thu xếp cho sớm xong cv. Chị cũng muốn nhân chuyến đi này kiểm chứng lại bản thân để lúc về chị sẽ đưa ra quyết định của mình.

Chị chỉ có thể đt cho con gái dặn dò việc học. Cũng hỏi sơ qua về cô. Thấy con gái rất thích sống cùng cô chị lại thấy vui vui. Biết đâu được sau này nếu chị và cô sống chung thì sẽ không lo về phía con gái.