*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người đều chết lặng.
Bao gồm Ngạo Sâm, Đao Vạn Hưng và cậu chủ Huyết.
Họ nhìn theo bóng dáng già nua trên cáng, vẻ mặt của mọi người đều vô cùng thú vị.
Họ đương nhiên biết người này là ai!
Đây là người gác mộ ở cổng lăng Lưu Viêm - là chủ nhân chân chính của những người cơ giới ở đây.
Là một tồn tại đáng sợ không thể vượt qua.
Ngay cả ông lão phía bên trong trung tâm còn lợi hại đến như vậy thì người canh giữ phía ngoài lăng mộ có thể là người tầm thường hay sao?
Nhưng một vị cao thủ như vậy thật sự đã bị Phan Lâm khuất phục.
“Bác sĩ Lâm đã làm như thế nào?” Ngạo Sâm ngây người, da đầu tê dại nói.
Không ai dám tưởng tượng!
Đánh tan người cơ giới đã đủ kinh khủng rồi, nhưng không ngờ chỉ trong một chiều, bác sĩ Lâm lại có thể đánh thắng thậm chí là bắt chủ nhân của đám người cơ giới đó mang đến đây.
Có con tin trong tay như vậy, còn sợ ông lão kia uy hϊếp hay sao?
"Lần này được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi!"
Một số người đã khóc vì sung sướиɠ!
Bởi vì sự hung tợn của ông già, bác sĩ Lâm đã chuyển từ phe trung lập sang phe của họ, bây giờ bác sĩ Lâm đã hạ gục tên sát thủ này, ông già đó nhất định sẽ phải dè chừng.
“Thả ông ấy ra!” Ông già hét lên.
“Chuyện này thì không thể”
Phan Lâm nhàn nhạt nói: “Muốn tôi thả ông ta ra thật sự đơn giản! Chỉ cần ông đem toàn bộ của cải, lợi ích trong hang động này giao ra và để chúng tôi ra ngoài! Sau khi chúng ta rời đi, tôi sẽ để ông lão này trở về bên ông bình an vô sự!".
“Anh là đang uy hϊếp tối sao? Chúng ta đã trấn thủ ở lăng mộ Lưu Viêm gần một thế kỉ, xứ mệnh cả đời của chúng ta chính là giữ cho lăng mộ của chủ nhân không có người xâm phạm! Hôm nay người lại muốn đem tất cả đi, đây là chuyện không thể nào xảy ra. Thậm chí nếu ngươi gϊếŧ chết Hắc Hỏa thì chuyện này cũng không thể nào!” Ông lão tên là Bạch Hỏa tức giận mắng.
"Nhìn ông có vẻ không vui?"
Phan Lâm bình tĩnh nói, đi đến bên cạnh cáng, rút kiếm từ thắt lưng của một người trong liên minh thương mại gần đó, dí vào cổ lão già trên cáng nói: "Ông nên đồng ý với tôi. Nếu không, tôi sẽ gϊếŧ ông ta trước. Sau đó, lại đến đánh nhau với ông! Tôi không nghĩ tôi đánh không lại ông. Dù sao tôi bắt ông ta, cũng không cần tốn bao nhiêu công sức."
Ông già Bạch Hỏa sắc mặt tái nhợt, hai tay nắm chặt, ngọn lửa cuồng bạo. Khắp người ông ta, lừa bạo phát dữ dội, cả người như muốn nổ tung.
“Ba!” Phan Lâm mở miệng, lạnh lùng nhìn chằm chằm ông lão.
Ông lão xúc động nhưng không nói lời nào.
"Bạch Hỏa, đừng để ý đến tôi, mau đem bọn họ gϊếŧ chết!” Ông lão trên cáng khàn giọng hát lên.
“Hai!” Phan Lâm lại nói, giọng nói dần dần trở nên lạnh lùng.
"Bạch Hỏa, làm đi! Đừng quan tâm đến tôi, gϊếŧ! Gϊếŧ!" Ông già Hắc Hỏa lại hét lên.
Thân thể Bạch Hỏa run lên, l*иg ngực như sắp vỡ tung, nhưng bị ông ta ngăn cản không cho mình bộc phát ra ngoài.
“Một!”
Giọng nói của Phan Lâm tăng thêm một quãng tám.
Khi những lời này rơi xuống đất, anh cũng không do dự nữa, đột nhiên giơ kiếm lên, chuẩn bị chém về phía ông lão Hắc Hỏa.
“Dừng lại!”
Bạch Hỏa hét lên.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói khác cất lên!
“Anh Lâm! Làm ơn dừng lại!” Đó là giọng của Thánh nữ Thần Hỏa.
Thậm chí, cô ta còn đứng trước mặt Phan Lâm để ngăn cản thanh kiếm sắc bén sắp rơi xuống.
“Cái gì?”
Phan Lâm thở gấp.
Nhưng trong một giây không để ý này. Ông già ở đằng kia nắm bắt cơ hội, đột nhiên rống lên, dùng lòng bàn tay vỖ xuống đất.
"Không tốt! Mau chạy đi!"
Phan Lâm hét lên một tiếng, đẩy Dịch Minh Thiện ở bên cạnh, nhảy qua một bên.
Thánh nữ Thần Hỏa cũng vội vàng tránh ra.
Nhìn thấy mặt đất chỗ bọn họ đứng lúc trước trực tiếp nổ tung, một cột lửa xông lên trời, trực tiếp nhấn chìm ông lão trên cáng trong đám lửa màu đen.
Khi mọi người bối rối đứng dậy, ông lão Hắc Hỏa đã được Bạch Hỏa đem đến đặt trên mặt đất.
Bạch Hỏa lập tức lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng Hắc Hỏa. Một lúc sau, ông lão Hắc Hỏa cả người tê liệt run rẩy đứng lên, dần dần khôi phục!
“Cái gì?”
Ngạo Sâm và những người khác đều sững sờ.
"Thánh nữ đại nhân! Cô bị làm sao vậy?"
Dịch Minh Thiên vô cùng tức giận gầm lên!
Một ông già Bạch Hỏa đã không dễ đổi phó, hiện giờ còn giải phóng cho cả Hắc Hỏa.
Bây giờ tất cả mọi người nhất định phải chết.
"Thánh nữ! Đây là ý tứ của Thần hỏa Tôn giả sao?"
Phan Lâm ánh mắt cũng đặc biệt lạnh lùng, trầm giọng quát.
Thánh nữ Thần Hỏa hơi trầm mặc, nhưng cô ta nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, khàn, giọng nói: "Đúng vậy! Trước khi đi, sư phụ đã dặn dò nêu cao thủ mạnh mẽ đi tới lăng mộ Lưu Viêm khiêu chiến. Những thứ đồ có trong lăng mộ này bị phá hủy hoặc lấy đi cũng không sao cả nhưng hai ông lão ở trong lăng mộ này nhất định không được xảy ra chuyện! Sư phụ đã ra tử lệnh cho tôi! Tôi phải làm như vậy. Xin lỗi bác sĩ Lâm! Tôi được sự phụ nuôi dưỡng, và tôi không thể làm trái mệnh lệnh của ông ấy!”
Phan Lâm khi nghe được thanh âm này vô cùng thất vọng, anh cũng đã có một cái nhìn rất khác về thánh nữ.
Người phụ