*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Các cao thủ nắm chắc thời gian, đồng loạt ra tay.
Bọn họ đã cùng nhau thương lượng, xử lý người lớn tuổi trước, sau khi xử lý hết đám người đó thì mới chia nhau dị hỏa.
Nhưng thực lực của ông già này đáng sợ đến mức nào?
Ngay cả khi đối mặt với một đòn đánh lén, ông ta cũng không hề hoảng sợ, hét lên một tiếng, một cột lửa xông thẳng lên trời!
Cột lửa hoàn toàn bao bọc lấy thân thể ông ta, vài người bị đẩy lên đằng trước chỉ mới chạm vào ngọn lửa đã bị nó đun chảy.
“Không ổn!”. Vài người kinh ngạc, lập tức lui ra ngoài.
Còn có mấy người hiểu ra thì đã quá muộn, nện vào cột lửa, trực tiếp hóa thành sương mù, chết ngay tại chỗ.
Những người khác sợ tới mức ba hồn bảy vía sắp nhảy ra ngoài.
"Thật là kinh khủng! Thực lực của người này quả thật ngoài sức tưởng tượng, nếu không có bằng sơn đại nhân thì không cách nào hạ được người này. Hỏng rồi!” Ngạo Sâm vẻ mặt lạnh lùng, khàn khàn nói.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Chạy?" Cậu chủ Huyết nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Hiện giờ chạy cũng không được! Chúng ta không được phân tán, nếu không sẽ bị ông ta tiêu diệt từng người một. Đến lúc đó thì càng không thể đánh lại được ông ta"
Ngạo Sâm âm trầm nói: "Nếu đã như vậy thì Đạo Vạn Hưng, anh am hiểu Viêm thuật, đối với anh thì ngọn lửa của ông ta tạo thành nguy hiểm nhỏ nhất. Cho nên anh tấn công từ phía chính diện còn lại ta và cậu chủ Huyết sẽ tấn công từ hai phía. Những người còn lại tuỳ thuộc vào tình hình mà hành động. Nhất định chúng ta phải bắt lấy ông ta”
"Được rồi!" “Cứ làm như thế đi!” “Mọi người, tiến lên!” Sau khi hét lên, mọi người lại lao vào. Phan Lâm yên lặng xem trận chiến, cũng không có tham gia vào. “Anh Lâm, vì sao anh lại không ra tay?” Thánh nữ Thần Hỏa quay đầu lại hỏi.
Phan Lâm lắc đầu: "Tôi không có hứng thú với đám dị hỏa kia. Tôi đã lấy được thiên hỏa, mục đích cũng đã đạt được. Tôi không có ý định tham gia vào chuyện này!”
Thánh nữ Thần Hỏa gật đầu, hiểu ý của Phan Lâm.
Cô ta lại nhìn về phía ông lão, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. Trên thực tế, Phan Lâm cũng đã từng quan sát. Anh nhận thấy rằng những bước đi của ông lão thực sự giống với Thần hỏa Tôn giả.
Trên thực tế Thần hỏa Tôn giả nhất quyết không muốn đến hầm Lưu Viêm này, cho nên từ đó có thể thấy hầm Lưu Viêm nhất định có quan hệ mật thiết với Thần hỏa Tôn giả
Rốt cuộc, mọi người đều đánh giá thấp thực lực của ông già.
Sau một cuộc chiến, mọi người vẫn bị đánh bại.
Đạo Vạn Hưng đang lao tới đã bị ngọn lửa của ông lão trực tiếp đốt cháy, da biến thành than, ngã xuống đất không dậy nổi.
Ngạo Sâm và cậu chủ Huyết thiếu gia đều nôn ra máu và bay ra ngoài. Những người xung quanh cũng chết và bị thương, không ai trong số họ được thả. Về phần ông lão thì vẫn bình an như không có chuyện gì.
Ông lão dừng lại, không gϊếŧ chết ngay những người này, ngược lại là chắp tay phía sau, ngơ ngác nhìn mọi người.
"Vốn dĩ ta đã định nếu các người có thể đến đây thì sẽ cho các ngươi một bài khảo nghiệm. Chỉ cần hoàn thành bài khảo nghiệm, thì có thể lấy đi dị hóa của lăng mộ Lưu Việm này. Thật đáng tiếc khi các người đã bỏ lỡ bài khảo nghiệm này." Ông lão nhẹ nhàng nói.
"Bo lo?"
“Ý ông là gì?”
Ngạo Sâm ôm ngực, đau đớn hỏi.
"Lý do rất đơn giản! Các người đã không tuân theo quy trình chính thức để vào lăng mộ Lưu Viêm. Các người vượt qua thử thách của các người cơ giới, cưỡng ép đột nhập vào hầm Lưu Viêm! Vì vậy, việc của tôi là gϊếŧ chết hết các người, sẽ không cho các người một bài khảo nghiệm nào cả!” Ông lão nói.
Ngay sau khi những lời này được nói ra, biểu cảm của mọi người đều thay đổi. Khó trách ngay từ đầu ông ta không nói câu nào mà trực tiếp ra tay gϊếŧ người. Thì ra là như thế.
Là bọn họ phá luật trước, ông lão cũng sẽ dựa theo quy định mà làm việc.
“Bây giờ, đã đến lúc bồi táng cho chủ nhân của ta rồi!” Ông lão lãnh đạm nói. Sau đó liền gϊếŧ từng người, từng người một.
Ngạo Sâm, Đao Vạn Hưng và những người khác lo lắng, họ đều nhìn về phía Phan Lâm và Thánh nữ Thần Hỏa.
"Ông Dịch, làm ơn giúp chúng tôi!"
"Ông Dịch, mau để chủ nhân của liên minh thương mại ra tay! Nếu không, chúng ta chết chắc rồi, ông ta sớm muộn gì cũng gϊếŧ các người!”
Đám người hét lên, vô cùng lo lắng.
Liên minh thương mại hiện nay có thể nói là hy vọng duy nhất của họ.
Tuy nhiên, Phan Lâm lại mở miệng nói: "Tại sao chúng ta phải ra tay? Các người vô sỉ xông vào đây là vi phạm quy tắc. Khi bị trừng phạt thì lại muốn chúng ta sẽ cố gắng hết sức cứu các người. Chúng ta không phải thần thánh, chúng ta không vị tha như vậy!"
"Anh là ai chứ? Liên quan gì đến anh? Chúng tôi đây là đang nói chuyện với ông Dịch" Ngạo Sâm tức giận nói.
“Đây chính là bác sĩ Lâm của Giang Thành!” Dịch Minh Thiên nhẹ giọng nói. “Bác sĩ Lâm?” Mọi người thở dốc nhìn Phan Lâm không thể tin được. Chưa bao giờ nghĩ rằng bác sĩ Lâm lại xuất hiện ở đây? Lại còn ở cùng với liên minh thương mại? Chuyện gì đang xảy ra? "Anh Lâm, anh là người tốt bụng! Cứu chúng tôi với!" Ngạo Sâm nghiến răng. "Thực xin lỗi, tôi không giúp được các người!"
"Nếu để chúng ta chết thì các người cũng không tránh được tai họa, cứu chúng ta, có thể có thêm trợ giúp, nếu không sẽ phải một mình đối mặt với người này! Các người không phải là đối thủ của ông ta” Ngạo Sâm tức giận nói.
“Tại sao chúng ta lại phải đánh nhau với ông ấy? Chúng ta tiến vào lăng mộ Lưu Việm theo phương thức chính quy!”.
Phan Lâm bình tĩnh nói.
“Các người nói cái gì?” Ngạo Sâm và những người khác đều sững sờ. "Anh ta đánh bại toàn bộ các người cơ giới!"
Ông lão nhẹ giọng nói: "Thời điểm anh ta đánh bại các người cơ giới, đã có một tin nhắn gửi tới tôi! Cho nên tôi biết có một đám người đã hoàn thành thử thách tiến vào trong lăng mộ Lưu Viêm!
"Cái gì?”
Mọi người đều bị sốc.
Những người cơ giới đó đáng sợ đến mức nào, thế mà bác sĩ Lâm lại có thể đánh bại chúng chứ?
"Không thể nào!".
Tất cả mọi người run lên, không thể tin được. Mọi người đã hiểu vì sao Phan Lâm lại đứng yên tại chỗ rồi.
Ông lão là muốn trừng phạt những người không tuân theo quy định, mà Phan Lâm đã tuân theo quy định. để tiến vào, cho nên đúng là anh ta chẳng có lý do nào để đánh nhau với ông lão cả. Anh ta hiện tại không phải là đợi để được tham gia khảo nghiệm, thông qua những khảo nghiệm đó rồi nhẹ nhàng một mình lấy đi tất cả lợi ích hay sao?
Tuy nhiên, những gì diễn ra sau đó khiến Phan Lâm và những người khác choáng váng.
"Nhưng cho dù anh có tiêu diệt được người có giới thì tôi cũng không định thả anh đi! Anh nhìn cánh cổng của lăng mộ Lưu Viêm bị bọn chúng đập nát cũng không tiến lên ngăn cản! Anh cũng là đồng phạm, tội cũng không thể nhẹ hơn. Cho dù anh đủ tư cách, tôi cũng sẽ coi như không đủ!" Ông lão nhẹ giọng nói.
“Cái gì?” Dịch Minh Thiên chết lặng. Thánh nữ Thần Hỏa khịt mũi, đặc biệt khó chịu: “Người này rõ ràng là không nói lý!” "Ông ta muốn gϊếŧ, còn cần lý do sao?” Phan Lâm lắc đầu, không ngờ mọi chuyện lại như thế này.
"Anh Lâm, anh có nghe không? Anh có đủ tư cách cũng không có ích gì!" Ngạo Sâm vui mừng khôn xiết, lập tức hét lên, hy vọng bác sĩ Lâm có thể ra tay.
Phan Lâm thở dài, biết mình không còn có thể đứng ngây người.
Một khi đã như vậy chỉ có thể dùng đến chiều đó.
“Ông lão, nếu ông đã chọn đánh nhau với tôi thì xin ông dừng tay đi!” “Cái gì?” Ông lão quay đầu lại, lạnh