Nếu không phải vì bắt đối phương đến trước phần mộ của mẹ dập đầu xin lỗi, bọn họ mới không cần dẫn Bồ Tiểu Phượng đi về phương bắc.
Sau khi ngủ lại một đêm mấy người Trần Bình liền trực tiếp đi về Hoàng thành.
Tốc độ của đám người Trần Bình không chậm, nếu không vì muốn tìm hiểu sự thần bí của Nam thành, Trần Bình cũng không chậm trễ ở đây lâu như vậy.
Sau khi tới Hoàng thành, đám người Bạch Nam Thiên lập tức hành động, bọn họ tuyệt đối sẽ không thay đổi mục đích.
Mà Lưu Niệm Bạch cũng ở lại chỗ của Trần Bình luôn.
Khi Lưu Niệm Bạch tỉnh lại, anh ta đã già nua đi rất nhiều.
Chuyện của mẹ là một đả kích lớn đối với anh ta, Lưu Niệm Bạch cũng biết rõ, bản thân mình lần này hoàn toàn gặp phải chuyện khó khăn.
Dù sao mẹ quả thực đã làm chuyện sai trái, Lưu Niệm Bạch cho dù có muốn giúp đỡ, vậy cũng phải có thực lực mới được.
Thiên hạ này vốn dĩ là của những người có thực lực, thực lực của Trần Bình bày ra ở đây, anh ta không có cách nào chống cự.
"Các người đưa mẹ của tôi đi đâu?” Lưu Niệm Bạch yếu ớt hỏi.
Nghe nói như thế, Trần Bình nhún vai, sự việc này không liên quan đến anh.
"Thôi bỏ đi, đây cũng là mâu thuẫn của đời trước, tôi không muốn quan tâm nhiều như vậy.” Lưu Niệm Bạch thở dài một cái, anh ta căn bản không muốn tiếp tục nói chuyện.
Việc này coi như hoàn toàn chấm dứt, anh ta cũng không định tiếp tục truy cứu.
"Nếu có thể, hy vọng anh tha cho tôi để tôi rời đi, tôi sẽ không chủ động xuất hiện trước mặt anh nữa”
Lưu Niệm Bạch thành khẩn nói, trong khoảng thời gian này thân thể của anh ta cũng đã phục hồi khá nhiều, chỉ là để trở về thời kỳ đỉnh cao thì vẫn còn rất nhiều khó khăn.
Hơn nữa trên cơ bản bọ của anh ta đã bị Trần Bình thiếu huỷ toàn bộ, hoặc là tốn thời gian mười mấy năm đào tạo lại từ đầu hoặc là đi tìm một phương pháp tu hành mới.
Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của đối phương, Trần Bình phất tay ý bảo đi đi.
Thật ra lúc trước Bạch Nam Thiên đã sớm nói rồi, một khi đối phương thành tâm thành ý nhận sai vậy thì có thể tha cho anh ta rời đi.
Bọn họ cũng cảm thấy Lưu Niệm Bạch là một người vô tội, cho dù là đời sau của Bồ Tiểu Phượng cũng không nhất thiết phải bị liên lụy.
Thấy Trần bình lại dễ dàng để cho mình rời đi như vậy, Lưu Niệm Bạch có hơi bất ngờ, sau một hồi do dự, liền trực tiếp xoay người chạy đi.
Lúc này không đi, đợi đến lúc nào mới đi!
Nếu không tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này, tiếp sau đó Trần Bình đổi ý vậy anh ta nên làm thế nào mới tốt?
"Người này chạy cũng rất nhanh, đoán chừng anh ta sợ cậu tìm anh ta gây phiền phức”
Sư Chấn Thiên không chịu được cười tủm tỉm nói, anh ta cũng không ngờ người này còn chạy nhanh hơn cả thỏ.
Trần Bình bất đắc dĩ cười cười, Lưu Niệm Bạch này cũng rất đáng thương, tuổi còn trẻ mà | trên lưng đã phải gánh vác nhiều bí mật như vậy.
Hơn nữa từ nhỏ anh ta đã cho rằng mẹ là một người tốt, bây giờ tất cả tam quan có khả năng đều đã bị huỷ diệt hoàn toàn.
Mà giờ này khắc này, sau khi Lưu Niệm Bạch chạy từ nhà Trần Bình ra cũng không biết phải làm sao.
Anh ta căn bản không biết tiếp theo bản thân nên đi hướng nào, cũng không biết cuối cùng phải làm gì.
Giờ phút này anh ta đã ý thức đầy đủ, bản thân tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại nơi này, dù sao tính mạng của mẹ vẫn an toàn, anh ta cũng không thể chăm sóc được nữa.
Bản thân không có thực lực, ở lại nơi này chỉ có thể bị chịu đòn.
Ngay vào lúc này, đột nhiên Lưu Niệm Bạch nhìn thấy một người đàn ông xuất hiện trước mặt mình.
Người đàn ông này nhìn qua có vẻ rất hiền lành, hơn nữa lại có loại cảm giác là một người quân tử.
"Vị thiếu niên này, sao cậu lại ở đây một mình?” Đối phương nói rất ôn hoà, tạo cho Lưu Niệm Bạch một cảm giác giống như có một cơn gió xuân thổi qua.
Cả người Lưu Niệm Bạch đều choáng váng.
"Anh là?"
Lưu Niệm Bạch tò mò hỏi một câu, người trước mặt cơ bản không quen biết mình, lại vô duyên vô cớ đến gần, rõ ràng là có mục đích.
Nghe được này những lời này, Lưu Niệm Bạch cũng gỡ xuống sự phòng bị trong lòng, anh ta biết người này hắn là sẽ không làm hại mình,
"Tôi từ Nam thành đến đây, trước giờ chưa từng học điều gì về tu hành của các người, cho nên hiện tại muốn tìm một nơi bái sư học nghệ”
Lưu Niệm Bạch giới thiệu thân thế và lại lịch của bản thân một cách đơn giản. Nghe thấy những lời này, Khương Tư Phong cũng cảm thấy rất kinh ngạc, không nghĩ rằng người này lại đến từ Nam thành thần bí.
"Cậu mới vừa từ đằng kia đi ra, chẳng lẽ là cậu tìm người ở trong đó bái sư học nghệ sao? Người có sự phụ rồi chúng tôi không nhận đầu”
Khương Tư Phong cũng rất khôn khéo học theo như trong lời nói của đối phương, nếu người này không trải qua sự đời thì chắc chắn sẽ là người vô cùng đơn giản.
Quả nhiên, Lưu Niệm Bạch căn bản không hoài nghi những cái khác, chỉ lặng lẽ gật đầu.
- ------------------