*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghĩ tới đây, thái độ của Hà Đức Trạch trờ nên vô cùng kiêu ngạo.
“Nếu mấy người dám uy hϊếp tôi, tôi đây sẽ ăn hết viên đan dược này, đến lúc đó kẻ nào cũng không chiếm được!”
Hà Đức Trạch cố ý làm ra vẻ vô lại, điều này đúng là làm cho mọi người có hơi khó xử.
Cướp đồ không phải là vấn đề.
Bọn họ chỉ sợ Hà Đức Trạch dưới tình huống thẹn quá hóa giận trực tiếp làm hỏng viên đan dược đó.
“Nếu các người quả thật muốn viên đan dược kia, vậy có thề đi tìm người mà luyện chế."
“Thằng nhóc này đã được tôi dùng, từ nay về sau sẽ phục vụ cho nhà họ Hà chúng tôi.”
“Nếu sau này luyện ra được đan dược như vậy, chúng tôi có thể cân nhắc đến việc bán ra với giá cao, đến lúc đó mấy người tới thằng mà mua không phải là được à?”
Hà Đức Trạch cười ha ha, ông ta muốn thuyết phục mọi người bằng cái lưỡi ba tấc của mình.
“Dĩ hòa vi quý mài!!”
(Câu thành ngữ khuyên con người sống chan hòa, yêu thương tôn trọng lẫn nhau.) Nghe đến đây, mọi người đều im lặng.
Bọn họ biết, tìm được thằng nhóc biết luyện chế viên đan dược kia là phương pháp tốt nhất.
Nhưng ai mà biết được viên đan dược này có được luyện chế vì ông ta hay không? Nếu như tất cả mọi chuyện chỉ do ông ta thổi phồng lên cho đỉnh thì phải làm sao? Dù sao ở đây cũng có sẵn một viên đan dược, mọi người phải nắm giữ viên đan dược đó mới được.
“Dù thế nào trước mắt chúng ta cũng nên cầm viên đan dược kia tới tay!" Ông cụ tiên phong đạo cốt nói với mọi người một tiếng, trực tiếp ra tay muốn đoạt lấy.
Hà Đức Trạch lập tức đề phòng, mà con diều hâu trên bả vai ông ta cũng nhanh chóng bay lên.
Chỉ thấy con diều hâu này đột nhiên hóa thành hình người, công kích đến phía mọi người.
Có người nhất thời không để ý nên bị đánh trúng, nặng nề ngã xuống đất, nhìn có vẻ rất đáng thương.
Cũng có người phản ứng nhanh nhạy, rất nhanh đã chiến đấu với con yêu thú diều hâu này.
“Không ngờ ông lại cấu kết với yêu thú, đúng là vô liêm sỉ!" Lưu Chi Hoa đang nỗ lực chiến đấu, đổi mặt với kẻ địch mạnh như vậy, ông ta cũng cảm thấy có hơi vất và.
Ông cụ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào con diều hâu kia, ông ta luôn cảm thấy con diều hâu yêu thú này có hơi quen mắt.
Sau khi suy nghĩ một lúc, ông ta lập tức hét to.
“Cuối cùng tôi cũng biết vì sao con diều hâu này lại quen mắt như vậy rồi!" “Đây không phải là con rể yêu thú của nhà họ Hà sao?”
Ông ta ngông cuồng cười giễu cợt, không
- ------------------