*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trực tiếp diệt sạch đám người đó, chính là cách tốt nhất để tránh sự trả thù. Suy nghĩ của Trần Bình luôn đơn giản và thô bạo như vậy.
Trong quan điểm của anh, muốn thu phục đám người này cũng không tính là quá khó, chỉ có điều phải kiêng dè những thủ đoạn độc ác xuất quỷ nhập thần đó của đối phương. “Cảm giác ở cùng với mọi người thực sự quá vui vẻ, khiến tôi không muốn trở về tông môn chút nào.”
Úy Trì Văn Thanh không nhịn được mà lầm bầm, trong đáy mắt lóe lên vẻ chờ mong. Nghe được lời này, Trần Bình cũng không nhịn được mà cười bất đắc dĩ. Không về tông môn là chuyện không có khả năng.
Cô gái này tốt xấu gì cũng là thiếu tông chủ của Luyện Khí tông, là sự tồn tại như thiên chi kiểu nữ của một thế hệ, làm sao có thể tự mình bắt cóc chính mình một cách kỳ lạ như vậy được chứ? Đám trẻ này có sự bảo vệ của đám người Trần Bình, nên cũng không quá đề ý đến chuyện vừa xảy ra.
Toàn thân của bọn nhỏ đều đang chìm trong nước thuốc, cảm giác được cơ thể cũng từ từ trở nên thoải mái hơn. Điều khiến Trần Bình có hơi kinh ngạc là đôi song sinh đó lại có thực lực mạnh nhất.
Bọn nhỏ cũng không có cảm giác đau đớn quá nhiều, hơn nữa nước thuốc cũng trở nên trong veo nhanh nhất.
Anh vô cùng kinh ngạc với thiên phú của hai người, nên quyết định sẽ từ từ bồi dưỡng hai anh em.
Không nói đến những cái khác, chỉ riêng sự hiểu chuyện của hai đứa trẻ này đã khiến Trần Bình tuyệt đối sẽ không bạc đãi bọn họ. Lúc này, Thiên Lan tông rất yên tĩnh.
Sắc mặt của tất cả mọi người đều không dễ nhìn cho lắm.
Sau khi bọn họ bị Trần Bình sỉ nhục dữ dội xong, cũng không biết làm thế nào mà chuyện này lại truyền thằng ra ngoài.
Thậm chí còn có người mang video bọn họ bị đánh bại bằng hai, ba chiêu đi phát khắp nơi! "Mẹ nó, không hồ là thời đại của công nghệ mạng.
Bây giờ người tu hành đều có điện thoại hết, sau khi những video đó của chúng ta bị phát tán, trong nháy mắt đã bị toàn bộ người tu hành biết được hết rồi!”
Trên gương mặt của đại trường lão mang theo vẻ đau khổ.
Bây giờ trên người ông ta toàn là vết xanh vết tím, thường xuyên truyền tới cơn đau nhức.
Những trưởng lão khác cũng mang vẻ mặt tức giận, nếu không phải người Càn Khôn hại bọn họ thành ra như vậy, thì mọi người cũng không đến mức phải mất mặt đến thế này. “Mọi người tự nói xem, phải làm thế nào với chuyện này đây!”
Trên gương mặt của đại trưởng lão mang theo vẻ bất mãn, những vết thương đó của ông ta thậm chí phải mất rất lâu mới hồi phục được. Dược liệu trị thương của tông môn cũng không có hiệu quả tốt như trong tưởng tượng.
Lúc này, kinh mạch của ông ta cũng đã chịu tổn thương. Thiên lôi cuồn cuộn kia, đúng thật là một sự tồn tại giống như ác mộng, bồ thẳng lên người ông ta, rồi xâm lấn lục phủ ngũ tạng của ông ta.
Cho đến bây giờ, ông ta vẫn còn cảm thấy cả người tê dại, tư thế đi đường cũng rất xiêu vẹo. “Các người nhất định phải nghĩ cách xử lý chuyện này, nếu tông môn thật sự vì chuyện này mà chịu ảnh hưởng cực lớn, vậy thì chức tông chủ, ông cũng khỏi cần làm nữa!”
Đại trường lão càng nghĩ càng tức giận.
Ông ta là người cực kỳ có địa vị trong đám người này, cho nên có thể đứng ra chỉ trích tông chủ. Viên Tiếu Ai nghe thấy lời nói này, ông ta không nói được gì mà lộ ra vẻ oán hận.
Thế nhưng, rất nhanh, tia cảm xúc đó của ông ta đã được che giấu đi mất.
Dù sao cho dù có như thể nào thì ông ta cũng sẽ hoàn toàn nhớ kỹ chuyện này. Nhìn thấy ánh mắt cực kỳ bất mãn của các vị trường lão.
Viên Tiếu Ai rối rắm hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định phải dùng cách cực đoan nhất đề giải quyết chuyện kia. “Các vị không cần lo lắng, tôi sẽ đi liên lạc với người của các tông môn ẩn thể để báo thù giúp chúng ta.
Tôi có một lối đi có thể liên hệ được với người của tông môn ẩn thế.
Chuyện này cứ giao lại cho tôi giải quyết đi, tôi nhất định sẽ xử lý việc này tương đối hoàn mỹ”
Viên Tiếu Ai mỡ miệng nói có chút đắc ý, nhìn thấy bộ dáng này, dường như là cảm thấy bản thân có thể thu phục được Trần Bình từ tận đáy lòng. “Nếu tông chủ đã có cách giải quyết chuyện