*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tất cả mọi người đều học dáng vẻ của tên ngông cuồng kia, đang không ngừng cầu xin Trần Bình.
Nhưng mà Trần Bình không hề muốn đề ý tới bọn họ, ngược lại không ngừng đi đi lại lại bên cạnh Trần Môn Anh, cảm nhận tài nguyên dưới đáy hồ mà anh muốn.
Điều khiến anh thất vọng là dường như dưới đáy hồ cũng không có bất kỳ tài nguyên có ích gì, anh vẫn luôn không ngừng dùng thần thức để cảm nhận, nhưng lại không phát hiện ra được bất cứ thứ gì cả.
“Đúng là một mảnh đất cực kỳ cằn cỗi”
Trần Bình bất đắc dĩ thờ dài, lúc anh đang chuẩn bị thăm dò nhìn trạng thái của Trần Môn Anh, đột nhiên hai mắt Trần Môn Anh sáng lên.
Nhìn qua có vẻ rất sống động.
Trần Bình luôn có cảm giác dường như cô nàng này đột nhiên biến thành người khác, vô cùng xinh đẹp.
Hơn nữa hai mắt của đối phương đã biến đồi từ màu đen của con người thành màu xanh lam ngay lập tức.
Thấy cảnh này, Trần Bình liền biết rõ đối phương đã thành công tiếp nhận truyền thừa.
Anh cũng không nghĩ tới thế mà đối phương lại nhận được truyền thừa của người cá.
Những người khác nhìn thấy Trần Môn Anh hoàn thành việc tiếp nhận truyền thừa, trong nháy mắt đã hưng phấn hẳn lên, bọn họ cần thận từng li từng tí đi đến bên cạnh Trần Bình, cầu xin Trần Bình có thể tha cho bọn họ một cái mạng.
“Lão đại, chúng tôi thật sự biết sai rồi, anh hãy tha cho chúng tôi một mạng đi!”
“Nếu anh tha cho chúng tôi, chúng tôi đồng ý từ nay về sau sẽ nhận anh làm lão đại!”
“Trên người của tôi có một ít châu báu quý hiểm, nếu như anh đồng ý, tôi có thể dùng để đổi lấy mạng sống của mình!”
Tất cả mọi người đang thương lượng với Trần Bình, bọn họ muốn dùng đồ vật để đổi lấy tính mạng của mình.
Lúc đầu Trần Bình không có ý định để ý tới bọn họ, nhưng không ngỡ rằng thế mà có người lại nói có thề dùng đồ vật đề trao đổi.
Có lợi ích mà không lấy, đơn giản chính là tên khốn nạn tồi tệ nhất trên thế giới.
“Nếu anh đã nói mình có thể dùng thứ đáng giá trên người đề đồi lấy mạng sống của anh, vậy anh hãy lấy thứ đáng giá của mình ra đây cho tôi nhìn xem, nếu như tôi cảm thấy hài lòng, đương nhiên sẽ không thành vấn đề”
Trần Bình cười tủm tỉm mờ miệng nói, cũng không hề có ý để đám người này ăn cơm chùa.
"Có có có, tôi có rất nhiều thứ, thứ đáng giá trên người của tôi đều ở chỗ này.
Anh xem một chút đi!" “Tôi cũng có, chắc chắn thứ của tôi còn đáng tiền hơn bọn họ!”
Trong nháy mắt đám người này đã bắt đầu tranh nhau chen lấn thể hiện ra của cải của mình cho đối phương xem.
Lúc đầu bọn họ vào đây để thí luyện, đồng thời cũng nhặt được nhiều thứ, cũng có rất nhiều linh đan diệu dược trên người.
Trần Bình hơi kinh ngạc nhìn bọn họ đưa ra một đống lớn bảo bối, không nhịn được vỗ tay