*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vẻ mặt đội trưởng La nghiêm túc nhìn chằm chằm cảnh tượng này, anh ta tin tưởng Đông Phương Uyên Nguyên nhất định sẽ không thua.
Cho dù thế nào, anh ta và Đông Phương Uyên Nguyên cũng đã hợp tác rất nhiều lần.
Anh ta quản lý vùng này từ lâu, thường xuyên cấu kết với Đông Phương Uyên Nguyên, hành hạ người tu hành khác.
Nếu không phải Đông Phương Uyên Nguyên làm việc ác độc, bọn họ sẽ không có nhiều tài nguyên như vậy để xây biệt thự.
Đội trưởng La này cũng không phải là người tốt đẹp gì! Trần Bình liếc mắt một cái có thể nhìn ra được đối phương cấu kết với nhau làm việc xấu, mà lúc này cho dù thế nào anh cũng là rông qua sông, muốn đè sập bá vương vùng này, cũng tốn chút độ khó.
Gia Cát Thanh Phong không khách sáo cầm đồ ăn trên bàn, đứng ở một bên thản nhiên ăn.
Anh ta cũng là một người tu hành, biết rất rõ trong tình huống không có thể lực, làm chuyện gì cũng vô dụng.
“Thiếu gia chủ, bọn họ vô cùng độc ác, ở trong kho còn có một loại thuốc, sau khi tiêm vào cơ thể người, chúng ta sẽ tạm thời không thể sử dụng năng lực!”
Gia Cát Thanh Phong hung dữ mở miệng nói.
Lúc trước đối phương tiêm loại thuốc này cho mình, cho nên mới dẫn tới anh ta không có sức phản kháng.
Nếu không thì đám người này, cho dù thế nào anh ta cũng có thể mang đi mấy tên.
Nghe thấy lời đối phương nói, vẻ mặt Trần Bình cũng hơi khẩn trương.
Không nghĩ tới vậy mà gia tộc Đông Phương còn có thủ đoạn ác độc như thế.
Không hổ là gia tộc chuyên dùng độc.
Tác phong làm việc của bọn họ giống như thứ mà bọn họ am hiểu, vô cùng ghê tởm.