*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chẳng lẽ chuyện này các cậu cũng có thể tẩy trắng thay cậu †a?”
Đông Phương Uyên Nguyên vô cùng nghiêm túc mở miệng hỏi, ông ta rất không hài lòng đối với đám mê trai này, vì thế phó thác tất cả hi vọng lên người tên giọng vịt đực kia.
Trên mặt tên giọng vịt đực xuất hiện hung ác nham hiểm, anh ta cũng không nghĩ tới sư muội nhà mình nhìn trúng người đàn ông kia.
Cho nên anh ta cũng đã sớm nhận định, Trần Bình là người trong ma đạo.
Mặc kệ đối phương có thân phận gì, nói ngắn gọn, hôm nay đều không có biện pháp bình đi ra ngoài trong tay anh ta.
Ghen tị khiến người ta vặn vẹo.
Nhiêu năm qua như vậy, sư muội chưa từng mê trai mình.
Một anh chàng đẹp trai như vậy đặt ngay trước mắt mà không biết quý trọng, lại đi mê trai một tên phế vật! Chẳng lẽ chuyện này không khiến người ta giậm chân giận dữ sao? Người đàn ông giọng vịt đực trực tiếp tiến lên trước, nghiêm túc nhìn chằm chằm Trần Bình.
“Tôi hỏi anh, có phải là anh dùng thuật pháp của ma đạo hấp thu trí nhớ của người khác hay không?”
Người đàn ông giọng vịt đực vô cùng nghiêm túc mở miệng hỏi, nhìn giống như đang nghiêm túc làm việc.
Thấy cảnh tượng này, đám thiếu nữ còn lại đều lộ vẻ lo lắng.
Bọn họ biết rất rõ, Trần Bình tuyệt đối là vô tội.
Giá trị nhan sắc thắng chính nghĩa, bây giờ là thời đại dựa vào ngũ quan, trong lòng bọn họ xoắn xuýt cũng không có gì đáng trách.
“Không có.
”
Trần Bình không có một chút ý khuất