*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Uyển hít sâu một hơi, mạnh dạn bước vào lâu đài giống như cung điện.
Vừa bước vào cửa, cô đã không chịu nổi! Thật là xa xỉ Quá lớn! Trêи tường, có rất nhiều bức tranh nổi tiếng hiếm có và nhiều đồ trang trí đắt tiền! Thoạt nhìn, rất nhiều vật phẩm đấu giá gây chấn động trong và ngoài nước đã thực sự được trưng bày tại hội trường này.
Thậm chí một số chỉ được ném vào một góc.
Giang Uyển có thể không rõ ràng, bất kỳ một đồ vật bị vứt bỏ ngẫu nhiên trong góc đó, khi đem ra chợ bán đều trị giá hơn ba mươi tỷ! Giang Uyển đi dọc theo đại sảnh, từng bước một, vẻ kinh ngạc trêи mặt càng ngày càng mạnh! Cuối cùng, cô dừng lại trong sảnh và nhìn chằm chằm vào bức tường trắng tinh! Đây là bức tường sạch duy nhất trong toàn bộ hội trường.
Lúc này, Giang Uyển nhìn những thứ treo trêи tường, hai mắt nhòe lệ! Cô che miệng, hai hàng nước mắt trong veo lăn dài.
Trêи tường treo ảnh cưới của cô và Trần Bình! Cặp đôi trong ảnh thật hạnh phúc.
Trần Bình, anh sao lại xấu xa thế? Tại sao lại khiến em cảm động như vậy! Người giúp việc bên cạnh lúc này mới mỉm cười nói: “Thưa mợ, bức tranh này đã được treo ở đây từ ngày mợ kết hôn với cậu chủ.”
Vẻ mặt Giang Uyển vừa ngạc nhiên vừa cảm động.
Hóa ra từ ngày lấy anh, anh đã nghĩ đến chuyện đó rồi sao? Trần Bình, anh che giấu thân phận nhiều năm như vậy, âm thầm gánh vác, là vì yêu em? ——————-