*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi đối mặt với Trần Chiến và Trần Bình, những người đàn ông có chiêu cao không bằng nhau này giống như chuột gặp mèo, đang rất sợ hãi và ngoan ngoãn.
“Đại ca!”
Xoạt! Sáu người đều cung kính gật đầu với Trân Bình, những người này trông rất biết điều, có vẻ như đã trải qua không ít đau khổ ngoài xã hội rồi! Đặc biệt là đặc vụ người Mỹ và Thái Long, hai người đã được Trần Bình dạy dỗ trước đó, lúc này mắt họ nhìn thẳng, vì sợ rằng Trần Bình sẽ gây rắc rối cho họ.
Trần Bình liếc mắt vài cái, Trần Chiến ở bên cạnh hiểu ra, một tay đút túi quần, tay kia chỉ vào đặc vụ Mỹ cùng Thái Long nói: “Hai người, các người còn không xin lỗi anh tôi sao?”
Thái Long là người đầu tiên nhận sai, anh ta cúi đầu xin lỗi: “Đại ca, tôi xin lỗi, tôi không cố ý, tôi sai rồi!”
Đặc vụ Mỹ nói lời xin lỗi bằng tiếng Trung Quốc dở tệ, sau đó khom người chín mươi độ và không dám nói gì.
Cho dù cơn đau xé rách ở bụng khiến trán gã ta chảy đầy mồ hôi lạnh, gã ta cũng không dám tùy tiện ngẩng đầu.
Trần Bình xua tay nói: “Được rồi, tôi biết các người là bị người khác sai đi làm mà thôi.”
Nghe những lời này, Thái Long cùng đặc vụ Mỹ và những người khác cảm thấy nhẹ nhõm.
Bởi vì, ngay cả một ác ma như anh Chiến cũng phải sợ hãi như vậy, người này chắc chắn là không đơn giản! Thậm chí, so với ác ma còn ác ma hơn! Nghĩ vậy, Thái Long lập tức rùng mình, cũng may là anh ta không có kϊƈɦ động mà ra tay, nếu không thì, bản thân mình chết như thế nào cũng không biết! Trần Chiến lúc này mới cười, nói với Trần Bình: “Anh, sao anh lại đến đây? Anh cãi nhau với chị dâu, vào đây để trốn sao?”
——————-