*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe thấy những lời này, trong tích tắc toàn bộ người trong đại sảnh gần như hóa đá! Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khϊế͙p͙ sợ mà nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh nhạt của Trần Bình.
Còn Trần Bình thì vội vàng đỡ Quan Khải Đường lên và nói: “Ông Đường không cần phải như vậy, nếu ông đã là thây của dòng nhánh nhà họ Trần thì tôi cũng chỉ là người vai dưới, không dám nhận lễ nghi này!”
Quan Khải Đường nghe Trần Bình nói vậy thì cười gật đầu hài lòng nói: “Quả nhiên là con cháu Nhan Như Ngọc dòng chính, quả là người có tài, nhà họ Trân có người như cậu Trần đây thì huyết mạch kéo dài muôn đời.”
Nghe những lời này, đám khách khứa vẫn còn đang ngây như phỗng bỗng tỉnh ra, nhao nhao khom người chào hỏi Trân Bình: “Chào cậu Trân Bình!”
Tên họ Kiều lúc trước còn khinh khỉnh giờ phút này thì vội vàng hãp tấp chạy đến trước mặt Trần Bình mà vội vã nói: “Cậu Trần Bình, thật xin lỗi cậu, lúc trước đều là do tôi có mắt không tròng, đã đắc tội với cậu, cậu Trần Bình là người cao quý mong bỏ qua cho sự vô tri, lỗ mãng của kẻ hèn này!”
Nói xong Kiều Quảng không thèm quan tâm đến mặt mũi thế nào, lập tức quỳ thẳng xuống, thái độ vô cùng khiếm nhường.
Trần Bình cũng không để ý nhiều, chỉ liếc qua ông ta một cái rồi nói: “Ông chủ Quảng quá lời, tôi cũng không phải loại người tàn nhẫn, gϊếŧ tận không tha gì, đứng lên đi.”
Kiêu Quảng vội vàng đứng lên rồi rất biết ý mà dẹp sang một bên.
Hai người Sử Hưng Vượng và Tiêu Ngọc Đường cũng rất kinh ngạc.
Thật không ngờ, vị này chính là dòng chính của nhà họ Trần trêи đảo Thiên Tâm, hơn nữa còn là người thừa kế nữa chứt! Đây chính là chủ nhân tương lai, gia chủ tương lai của dòng chính nhà họ Trần của đảo Thiên Tâm! ——————-