*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Calw nghe vậy, sắc mặt thoáng chốc đã trở nên âm trầm.
Ông ta nhận lấy khăn từ tay nhân viên phục vụ, che lấy trán, hung ác nhìn chăm chằm Dịch Văn Bỉnh và Trần Bình đứng phía sau, tức giận nói: “Dịch Văn Bỉnh, anh tưởng Calw tôi sẽ bị dăm ba câu của anh hù dọa sao? Đây chính là không thành kế mà nước các người nói đó ư?”
Dịch Văn Bỉnh cười ha ha, mọi người đang ngồi đây cũng sửng sốt, sau đó cười theo.
Calw này đúng thật là khôi hài.
Dịch Văn Bỉnh mỉm cười, nói: “Không ngờ ngài Calw còn đọc thuộc được “Ba mươi sáu kê”
của chúng tôi nữa.
Đáng tiếc, ngài Calw lý giải sai rồi, đây không phải là không thành kế.”
Lời nói thốt ra, mang theo sự lạnh lẽo.
Nháy mắt, từ cửa sảnh phụ lộng lẫy nguy nga có từng đội bảo vệ xông vào, đều là những bảo vệ lợi hại nhất của Túy Mộng Đình.
Nếu không có tình huống đột ngột, bọn họ sẽ không xuất hiện.
Tiếng bước chân râầm rập vang vọng cả tầng hâm! Ngay cả những người đang thưởng thức giải trí ở sảnh ngoài cũng bị cảnh tượng này kinh động, đều đứng ngoài ngó vào xem.
Dịch Văn Bỉnh vung tay lên, cửa lớn nhanh chóng bị đóng lại.
Calw thấy vậy, khóe mắt toát ra sự băng lạnh dữ tợn, quát lên với Dịch Văn Bỉnh: “Dịch Văn Bỉnh, anh là đang muốn gây khó dễ cho Calw tôi, cho Minh Vương Điện chúng tôi sao? Anh phải biết, trong mắt Minh Vương Điện, Túy Mộng Đình hoàn toàn không phải là đối thủ.
Dùng lời nói của các người thì chính là một con kiến.
Tôi khuyên anh, đừng phán đoán sai lầm, tránh để ảnh hưởng đến hợp tác giữa Minh Vương Điện chúng tôi và Túy Mộng Đình!”
Uy hϊế͙p͙! Uy hϊế͙p͙ một cách trắng trợn! Dù hiện tại trong cả sảnh phụ đều là người của Dịch Văn Bỉnh, Calw cũng không hề sợ hãi! ——————-