"Ưm…"
Trong cơ thể giống như có châm một đốm lửa nhỏ, đốm lửa sâu kín liếʍ láp dưới đáy lòng khiến Diệp Minh Hoan trằn trọc không thể đi vào giấc ngủ, vừa mới với tay ôm lấy nguồn nhiệt bên cạnh, đốm lửa kia lập tức thổi bùng thành đám cháy to, y thở dốc một tiếng, dán sát hạ thân cực nóng vào cánh tay nam nhân, chà lên chà xuống, sau đó mở hai chân ra, kẹp tay Cố Kình giữa đùi, chiếc eo nhỏ uốn éo tìm kiếm an ủi.
"A a, ưm…" Chỗ nhạy cảm vừa chạm tay đối phương, y đã lập tức sướиɠ đến rêи ɾỉ thành tiếng. Diệp Minh Hoan nương theo ánh lửa lập loè, trộm nhìn vào mắt Cố Kình, thấy người vẫn còn ngủ say, tuy thật sự muốn gọi đại ca dậy nhưng vì lo trên người hắn có thương tích, cộng thêm bôn ba mấy ngày nay không được nghỉ ngơi đàng hoàng, ban nãy còn ở đây làm bậy làm bạ lâu như thế, bây giờ khó lắm mới được ngủ, y không thể quấy nhiễu đối phương nữa.
Um… Nhưng chuyện gì đang xảy ra vậy, thân thể nóng quá…
Thật muốn…
Thân thể phát nhiệt, yết hầu khát khô sắp bốc khói, y biết cái này không phải uống nước là có thể giải quyết được, nhưng nếu là tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông…
Nghĩ đến đây, mặt thiếu niên "tạch" một phát, đỏ bừng, thầm mắng mình bây giờ lại trở nên không biết xấu hổ như thế, giống y một yêu quái hút tinh khí người, mới bị đại ca làm xong chưa đầy mấy canh giờ, hiện tại lại xao động, không biết xấu hổ ôm nam nhân mà đòi thao.
Nhưng thân thể thật khó chịu, phía dưới lại còn chảy nước, thật muốn dùng cái gì đó lấp kín, tốt nhất là thọc rút ra ra vào vào tới tới lui lui… Ưm…
Tay thiếu niên mò mò, vô thức đáp lên đai lưng Cố Kình, lúc này đầu óc y đã bị dục hỏa đốt thành một thùng hồ nhão, chỉ dựa vào bản năng, đầu ngón tay móc lên khều một cái, gút thắt tuột ra, bàn tay nhỏ xinh thuận thế thò vào.
Vật trong đũng quần của Cố Kình khi vẫn còn ngủ say cũng đã là một bọc căng phồng, Diệp Minh Hoan sờ mà kích động muôn phần, không khỏi nhớ tới cảm xúc và nhiệt độ khi nghiệt căn này hoàn toàn cương cứng, thọc vào rút ra trong dũng đạo ướŧ áŧ của mình, mang đến bao nhiêu là kɧoáı ©ảʍ…
Nghĩ đến đây, y lập tức xoay người ngồi dậy, tay chân nhẹ nhàng cởϊ qυầи nam nhân, bắt lấy côn ŧᏂịŧ, trút trắc tuốt lên tuốt xuống một lát, đột nhiên thấy nam nhân có động tĩnh, y sợ đến vội dừng động tác, ngơ ngác nhìn Cố Kình.
Hô… Cũng may, đại ca chưa tỉnh.
Lúc này Diệp Minh Hoan chỉ muốn làm cho đại ca cương để mà nhanh chóng nhét nó vào trong mông mình sướиɠ sướиɠ một cái. Nhưng lại nghĩ nam nhân đang ngủ, chẳng biết có thể cứng hay không, rầu đến đôi lông mày nhíu chặt, khổ não cầm lấy côn ŧᏂịŧ suy nghĩ một lúc, chợt vục đầu xuống, "Ùm" một ngụm, ngậm qυყ đầυ bóng lưỡng vào miệng.
"Ô."
Lớn quá… Chỉ phần đầu thôi mà đã căng đầy cái miệng nhỏ của y. Đầu lưỡi Diệp Minh Hoan đẩy một cái, vội nhè cự vật ra ngồi thở, sau đó lại dùng tay mượn nước bọt trơn nhớt nghịch một lát, thấy côn ŧᏂịŧ có phản ứng, mới chậm rãi nuốt vào từng chút từng chút.
Bàn tay tùy tiện đặt trên giường của Cố Kình... bất tri bất giác nắm chặt.
Đầu lưỡi Diệp Minh Hoan đè lên cái rãnh qυყ đầυ, một tay nắm chặt gốc, một tay nắn bóp hai túi trứng bên dưới, há miệng thật to, dùng mặt lưỡi nâng côn ŧᏂịŧ, đầu gục lên gục xuống, khiến khúc thịt kia trượt vào trượt ra trong khoang miệng. Chỗ thịt bị nước bọt tẩm ướt đã sôi sục huyết mạch, nóng cứng như que hàn, Diệp Minh Hoan thấy thế gấp không thể đợi nữa, tự cởϊ qυầи áo vướng bận của bản thân, vói ngón tay vào động thịt tẩm đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của mình, tùy tiện thọc rút khuyếch trương một phen, sau đó mặt hồng hồng đỡ lấy khúc thịt dưới rốn ba tấc của Cố Kình, áp cái mông trắng mịn lên côn ŧᏂịŧ tím đen.
Rất nhanh, chỉ cần cắm vào, tự mình nhún vài cái giải cơ khát là được… Đại ca ngủ say như thế, sẽ không phát hiện đâu…
Diệp Minh Hoan ngốc nghếch nghĩ, tận lực thả lỏng thân thể, co bóp vách thịt mềm xốp ướŧ áŧ để nó nhu mị mυ'ŧ qυყ đầυ nam nhân.
"Ưm a… Nóng quá…"
Thiếu niên nghẹn cả giọng, giống như chú mèo nhỏ yêu kiều rêи ɾỉ meo meo, ngừng lại thở mấy hơi, lại hít sâu một cái, cắn răng tiếp tục ngồi xuống ——
"Ưm… Ư… Ha…" Tiếng nước "xì xì" truyền đến từ bên dưới, Diệp Minh Hoan khó khăn lắm mới nuốt được một nửa cự căn, không thể xuống tiếp nữa, đành phải ấn l*иg ngực Cố Kình thở hồng hộc.
Nhưng cái lỗ nhỏ cơ khát vẫn không được an ủi, côn ŧᏂịŧ thì cũng đã cắm vào rồi, lại kẹt giữa đường, nửa vời như vậy, càng cảm thấy khó chịu vô cùng. Diệp Minh Hoan sốt ruột đến độ cái trán tuôn đầy mồ hôi, túm chặt gốc côn ŧᏂịŧ, mông lắc qua vặn lại, đoá hoa mật ngọt mυ'ŧ chặt dương cụ nam nhân, chậm rãi xoáy xoáy nuốt nó vào.
"Ưm ——" Thiếu niên lắc lên những làn sóng mông, cái eo uốn éo như con rắn nước, mỗi khi cặp mông nhúc nhích một chút thì lập tức cọ xát ăn vào một phân, nhưng lửa dục lại không giảm mà còn tăng, bị cọ cọ cọ cháy bùng thành quỷ lửa lan ra đồng cỏ.
"A… Vào đi… Không đủ, không đủ… Muốn nữa…"
Vẻ mặt Diệp Minh Hoan dâʍ đãиɠ như hồ ly tinh, dường như con cáo bị ăn vào bụng kia đã thành tinh, làm y cũng da^ʍ thành một con cáo dâʍ đãиɠ, đôi mắt phượng hẹp dài ngậm sương, đẹp muôn phần, bây giờ muốn lo mình có thể quấy cho Cố Kình tỉnh hay không cũng không được, y chống cơ bụng cứng cáp của nam nhân, chủ động nhún từ trên xuống dưới.
“A! Ư…! Côn ŧᏂịŧ, cắm vào đi… A, ư ư cọ tới rồi… Sướиɠ quá…”
“A a, nhanh lên, nhanh nữa… Nha a ——”
Diệp Minh Hoan tự cưỡi trên người nam nhân, vặn eo lắc mông nhún mấy chục cái thì đã hết sức, ngã xuống l*иg ngực nam nhân, cho dù cơ thể vẫn là lòng tham không đáy nhưng bây giờ chẳng còn sức để mà nhún nữa, lúc này mới muốn đánh thức Cố Kình dậy, bảo hắn nâng mình lên, đặt trên giường liều mạng cắm, thọc thủng mình, thao chết mình mới thôi ——
“Tối qua mới đút no đệ, bây giờ cái miệng nhỏ lại hứng tình?”
Cố Kình “tỉnh” thật là đúng lúc, đôi con ngươi thật sự sáng trong bóng tối, có thể thấy được lửa dục bốc lên trong mắt hắn, hắn ôm thiếu niên nhổm người dậy, đôi tay trượt xuống mông y, nhanh chóng tách hai múi mông ra, để lộ đoá cúc hồng phấn còn ngậm đại côn ŧᏂịŧ, sau đó hông phát lực, đột ngột thúc một cái thật mạnh, dươиɠ ѵậŧ một hơi cắm lút cán!
Diệp Minh Hoan hoảng hốt kêu lên, cơ thể nảy mạnh, linh hồn nhỏ bé suýt chút cũng bị người ta húc văng ra ngoài, "Á á á —— Đại ca, đại ca huynh! Ô…"
Cố Kình không cho y có thời gian nói chuyện, côn ŧᏂịŧ cắm bên trong nhanh chóng ra ra vào vào, không chậm chạp ức chế như lúc thiếu niên tự an ủi, mà lập tức dứt khoát cuồng cắm mãnh làm!
"Bạch bạch bạch" tiếng da thịt đánh vào nhau vang lên không dứt bên tai, qυყ đầυ nhiều lần dộng vào dương tâm sưng phồng bên trong, nháy mắt đã ép nước mắt của Diệp Minh Hoan ra, y ngửa cổ thét chói tai, ngay sau đó đằng trước phun từng luồng dịch trắng đυ.c.
Cố Kình thấy y tiết thân, biết mới vừa lêи đỉиɦ xong lại cắm tiếp có thể sẽ cắm người ta đến ngất xỉu. Thế là đành tạm thời rút côn ŧᏂịŧ ra, lật người đối phương lại, chuẩn bị xâm chiếm từ sau lưng.
Diệp Minh Hoan vừa xuất tinh, nguồn nhiệt ám muội tích tụ trong cơ thể cũng tan, không còn cảm thấy động tình khó chịu nữa, nằm gục trên giường, chưa kịp phục hồi tinh thần đã cảm thấy cực độ áp bách.
Trong lòng y biết rõ, lúc trước mình không sợ chết trêu chọc nam nhân, bây giờ nếu hắn nhào lên, chắc chắn sẽ thao chết mình! Tức khắc sợ đến giật mình, lập tức dùng cả tay lẫn chân bò ra phía trước, vọng tưởng tránh thoát khỏi sự xâm chiếm của Cố Kình.
Nhưng y không biết rằng tư thế này sẽ chỉ phơi bày toàn bộ đoá hoa bị thao đến chín rục đỏ lừ, và cặp mông bị đánh đòn đến sưng to hồng hồng lóng lánh ánh nước... ra trước mắt nam nhân.
Cố Kình nhìn thấy, thầm "chậc" một tiếng, sao y lại không biết động tác này là câu dẫn nam nhân, càng tự đưa mình vào chỗ chết chứ? Chẳng lẽ yêu tinh này cố ý?
Chợt, hắn túm chặt hai cánh tay bủn rủn của y, kéo thẳng ra sau, tư thế như vậy khiến cho vòng eo thon dẻo hữu lực ấy cong lên, vẽ ra một độ cung mê người. Diệp Minh Hoan ngưỡng cao cổ, hai mắt trợn to, kinh sợ nói: “Chờ đã, từ từ ——”
Nháy mắt mưa rền gió dữ ập đến.
Cự căn gào thét, thẳng tiến lút cán, tinh hoàn "bạch" một phát, đập vào đáy chậu, hành thân dữ tợn tàn nhẫn cực tốc khuấy nát vách động, mỗi một lần thọc rút đều lôi những thớ thịt đỏ rục xinh đẹp ra ngoài, rồi lại nhét chúng nó lún vào trong.
Diệp Minh Hoan khóc kêu om sòm: “Đại ca, đại ca! Á á á… Đại ca đừng mà…”
"Còn gọi đại ca?" Cố Kình trầm giọng nói, eo bụng mạnh mẽ thẳng tiến.
"… Ô… Cố, Cố Kình á á á chậm!! Chậm một chút… Dừng một chút, á…”
Thân thể bị dộng từng cú từng cú, nếu không phải Cố Kình túm cánh tay y, y gần như đã bị lực thao mạnh mẽ ấy thúc cho bay đi. Tiếng rêи ɾỉ khóc kêu cao vυ't của Diệp Minh Hoan bị đâm cho vỡ tan, chẳng thể phát ra nổi một câu liền mạch nào, “Kình… Kình ca ca… A! A á! Ư…! Á… Xin huynh, xin huynh —— Á!”
“Tình ca ca? Ừm… Không bằng... gọi "tướng công" nghe một chút đi.” Cố Kình cười thỏa mãn, lại đè người lên giường từ chính diện, hôn hôn gò má, khóe môi y.
Diệp Minh Hoan lắc lắc đầu, nước mắt vung vẩy khắp nơi, "Không muốn…"
Cố Kình còn trêu chọc y: "Tức phụ* dâʍ đãиɠ, nào, kêu một tiếng "tướng công" nghe đi."
*Con dâu, vợ.
“Không được… Không kêu…”
Đòi hỏi mãi cũng không cạy được da mặt mỏng của chú hồ ly dâʍ đãиɠ này, Cố Kình chỉ thầm nghĩ đáng tiếc, đành thật sự hành người ta chết lên chết xuống, hành đến mặt trời lên cao mới chịu thu binh, buông tha cho tiểu thiếu gia đáng thương.
Mấy ngày sau, tuyết lớn, hai người cũng không nóng lòng, vẫn nằm trong doanh địch trải qua những ngày tháng không biết xấu hổ. Sau khi tuyết ngừng, Cố Kình ra ngoài săn thực như thường lệ, lần này nói gì Diệp Minh Hoan cũng không chịu ăn thịt cáo nữa, Cố Kình đành bắt về mấy con thỏ hoang xui xẻo và một con chồn tuyết*.
*Chồn tuyết:Diệp Minh Hoan lần đầu nhìn thấy chồn tuyết, con chồn kia không lớn, toàn thân trắng ngà, hai con mắt đen tròn lúng liếng, đang kêu quen quét, sợ tới mức run bần bật, Diệp Minh Hoan ôm nó vào lòng nó cũng không dám lộn xộn, thân mình bé nhỏ run như cầy sấy.
Diệp Minh Hoan nghĩ nó lạnh, thế là ôm nó cùng ngồi ngốc bên đống lửa, vuốt vuốt bộ lông mượt mà của nó, yêu thích không buông tay. Chồn tuyết nhìn con thỏ hoang bị ăn một nửa xiên trên đống lửa, sợ đến mức suýt chút nhắm mắt chết ngất đi, nó sợ mình cũng lập tức thành đồ ăn trên mâm.
"Con chồn này dễ thương quá, đại ca, chúng ta nuôi nó nhé?”
Cố Kình lo con thú ngốc này không cẩn thận cào Diệp Minh Hoan bị thương, túm sau cổ nó định xách ra. Diệp Minh Hoan vội nói: “Nó còn nhỏ mà, dù sao cũng chẳng có mấy lạng thịt, giữ lại đi!”
Cố Kình nhìn nhìn đôi mắt to ngập nước của Diệp Minh Hoan, lại nhìn nhìn đôi mắt nhỏ ngập nước của chú chồn nhỏ, lát sau, bại trận.