[Sách Tàng] Quyến Rũ

CHƯƠNG 25

Diệp Minh Hoan co người lại thành một cục, rõ ràng trong phòng đã bị lò sưởi xông nóng hầm hập nhưng thân thể lại tịch mịch vô cùng.

"Ưʍ... hừm a..."

Giọng thiếu niên vốn trong trẻo giờ đây bị tìиɧ ɖu͙© hun nóng đến khàn khàn đê mê, chỉ nghe vài tiếng hừ nhẹ, lại tiếp tục khắc chế không được, vươn tay với tới dươиɠ ѵậŧ bộc phát đến trướng đau.

Muốn... Muốn...

Thật khó chịu, nếu có đại ca ở đây thì tốt rồi.

... Có thể giống như trong mộng, ôm y, hôn y, vuốt ve khắp toàn thân y từ trên xuống dưới, mỗi một tấc da tấc thịt...

Cắn nuốt y, nhấn chìm y, dùng lực đạo mạnh đến mức có thể xé tan máu thịt mà hung hăng ôm y ——

"—— Ưm!"

Vừa mới chạm vào vật cương cứng kia, chợt như có cái roi quất một cái "chát" thuận theo cột sống, sướиɠ đến toàn thân y run lên, nhíu chặt đôi lông mày rêи ɾỉ, "Ắc a! ——"

Không, không! Không được...

Y đang nghĩ cái gì, y làm sao có thể vừa nghĩ đến đại ca vừa tự sướиɠ không biết nhục?

Một chậu nước lạnh dội vào đầu, Diệp Minh Hoan tựa như bị thứ gì cắn một cái, đột nhiên rụt tay, cắn chặt góc chăn, nỗ lực xua đuổi bóng hình Cố Kình ra khỏi đầu. Nụ cười ấm áp của đại ca, gương mặt ôn nhu của đại ca, diện mạo anh lãng của đại ca... cùng bàn tay cực nóng kia, thân thể mạnh mẽ kia... dù y có áp chế những ký ức đó mấy phen thì cũng vô dụng. Bất luận là đại ca ổn trọng trong hiện thực hay là nam nhân suồng sã trong mộng, hai thân ảnh lặng lẽ chồng lên nhau đang ở đằng xa gọi: Minh Hoan... Minh Hoan...

Nhưng —— y vốn không nên như vậy, y vốn không phải như vậy!

Tìиɧ ɖu͙© che trời lấp đất mãnh liệt ập đến, đánh nhau với luân lý tam cương ngũ thường đã thâm căn cố đế trong lòng. Y không dám đặt đại ca trong tim, cho dù nghĩ nhiều một chút cũng có cảm giác giống như đang phạm tội, đang tạo nghiệp. Nhưng mà tiếng kêu gào trong lòng, muốn... muốn... càng lúc càng lớn, hình như có người đang ghé vào lỗ tai y dùng tiếng nói xé rách không gian mà thét chói tai.

Muốn ai?

Trong mơ hồ, dường như đại ca mặc một bộ nhuyễn giáp xanh đen, chậm rãi đi vào, ngồi xuống trên đầu giường, bàn tay to hữu lực ấm áp bao lấy hạ thân y như ý nguyện, vuốt ve vô cùng kỹ xảo. Lại nghe đại ca trầm thấp chầm chậm nói:

"Minh Hoan, đừng sợ... đại ca ở đây."

"A a —— đại ca! Đại ca..."

Diệp Minh Hoan sợ hãi kêu lên, không biết từ khi nào đã vứt bỏ tất cả băn khoăn, không quan tâm không để ý đến nữa, mạnh mẽ tuốt tuốt nơi ấy! Chỗ giữa hai chân đã sớm thành một mảnh lầy lội, một tay y luồn vào trong khố xoa xoa, mà theo động tác đó, tiếng nước đặc biệt da^ʍ mị cũng vang dội lên.

"Đại ca! Đại ca, sờ đệ, sờ đệ..."

"A! A a... Đệ muốn, đại ca! Đệ muốn..."

Thiếu niên âm thầm biết, tất cả đều xong rồi...

Dù chưa bao giờ mến mộ nữ tử thì cũng vô tình hiểu chuyện phong nguyệt. Sống đến cái tuổi này, đã xem rất nhiều dã sử* thoại bản diễm tục tình đời, đã nghe không ít truyện kể hí khúc triền miên lâm li, tình tình ái ái cũng chỉ thế thôi.

*Dã sử: Lịch sử ghi chép những chuyện lưu truyền trong dân gian, do cá nhân viết, thường có nhiều yếu tố hư cấu.

Nghĩ lại y hẳn đã sớm đâm sâu rễ tình, lại bởi vì mối quan hệ máu mủ của hai người mà không nhận ra cảm giác này. Nếu không phải mấy tháng trước Hương Mai viện đột nhiên bị da^ʍ tặc xâm lấn, thân thể trong trắng bị chiếm đoạt, cho y nếm cái mùi vị cùng người hoan hảo, điều giáo y đến không thể rời đi sự an ủi của nam nhân... lúc này mới mở ra cái đập nước đã phủ bụi lâu năm trong lòng. Như vậy xem ra, mộng xuân hoan lạc cùng đại ca liên tục xuất hiện từ đó về sau, cũng là có nguyên nhân...

Bởi vì cái gì... Bởi vì...

Y đã sớm đối với Cố Kình...

"Hu hu... Ô... Đại ca..." Diệp Minh Hoan một bên phóng túng tuốt nghiệt căn, mượn nhờ dịch thể bát nháo để bôi trơn, thủ da^ʍ như điên cuồng, tuyến dịch sáng lấp lánh phốc phốc vẩy ra; một bên sụp đổ khóc, "Đại ca... Đại ca... Đại ca... Hu hu... Thật xin lỗi, đại ca... đệ, a... A a..."

"Đại ca... Thật xin lỗi... ! Ưm! ... A, a! Đại ca..."

Vui thích, cực lạc, nhưng cũng —— quá thống khổ.

Y sinh ra trong thế gia vọng tộc, từ nhỏ biết sách biết lễ, phẩm hạnh đoan chính thiện lương, tuấn tú lịch sự, ai lại biết y sẽ phát sinh tình ái tổn hại luân thường, vi phạm thiên lý đến mức này! Trong thói đời, nam nam thân cận đã là chuyện đại nghịch bất đạo, nói chi đến huynh đệ lσạи ɭυâи? Nếu như có người biết, không chỉ bại hoại gia phong Diệp gia, mà trăm năm sau cũng không còn mặt mũi đi gặp người phụ thân dưới mặt đất, ngay cả ca ca Cố Kình yêu mến nhất, chắc chắn cũng sẽ cảm thấy y bỉ ổi vô sỉ, không tiếp tục muốn quan tâm y nữa.

"Hu hu..." Nghĩ đến đây, y cảm giác tim như bị đao cắt, khóc đến dạ dày cũng co thắt từng trận.

Hôm nay, y đã không còn cách nào lừa mình dối người, nhưng cũng không đành lòng túm lấy Cố Kình cùng lún xuống đầm lầy Địa ngục. Chỉ mong huynh không biết, trời không biết, đất không biết, độc một mình y chôn giấu tấm chân tình này ở một nơi mà bất kỳ ai cũng không tìm ra được.

Sau đó, y còn có thể lẳng lặng ở bên cạnh đại ca, giống như khi còn bé, hai người cùng nhau làm bạn chơi đùa, cùng nhau làm thơ ngắm hoa, đối sàng dạ vũ*. Đến khi mỗi người đều đến tuổi cưới vợ, vẫn có thể tiếp tục làm một đôi huynh đệ hòa thuận, huynh hữu đệ cung vô cùng thân mật.

*Chỉ bạn thân hoặc huynh đệ cửu biệt gặp lại, bây giờ ở cùng một chỗ thân thiết nói chuyện với nhau.

Mà tất cả những ái mộ không thể nói thành lời, tất cả những suy nghĩ da^ʍ mị phóng túng, tất cả những vọng tưởng si tình cố chấp —— đều chỉ riêng mình y gánh chịu.

"Đại ca... Thật xin lỗi... Thật xin lỗi..."

Đợi đến khi mây thu mưa ngừng, nước mắt Diệp Minh Hoan cũng đã cạn khô.

Trên chăn đều là mồ hôi, nước mắt, dâʍ ɖị©ɧ, tϊиɧ ɖϊ©h͙, thấm đẫm rối tinh rối mù. Thiếu niên vo cái chăn và quần áo dơ bẩn thành một cục ném xuống gầm giường, sau đó ngã quỵ vào trong màn khóc đến mê man, hơi thở nóng bỏng, cơn bệnh khó khăn đè xuống bây giờ lại bùng lên.

Ngoài cửa, bóng đen cao lớn kia không biết đã đứng đó nghe tự bao giờ. Thật lâu sau mới gọi Đạp Tuyết Tầm Mai tới, phân phó vài câu, rồi liên tục nhìn vào một mảnh yên lặng trong phòng, cuối cùng mới lưu luyến không rời mà đi.