[Sách Tàng] Quyến Rũ

CHƯƠNG 24 (Kích H)

"Đại ca! Lại bỡn cợt đệ!"

Khóe mắt đuôi mày Diệp Minh Hoan đỏ bừng một mảnh, hận không thể vùi vào chăn giấu đi, nhưng bàn tay của đại ca còn nắm đầṳ ѵú mình, y động cũng không được, bất động cũng không xong, cuống quýt đến mức bờ môi đều run rẩy.

Ngón tay Cố Kình vui vẻ thưởng thức chỗ ấy, ở giữa quầng vυ' nhạt màu có bày một nụ hoa, cái nhụy hồng vừa đáng thương vừa đáng yêu, theo đầu ngón tay mà lăn trái ngã phải, càng ngày càng cứng đến nỗi sung huyết, thật sự giống như nụ hoa mai chớm nở đầu cành vào đông, bóp một cái là có thể nặn ra mật hoa. Hắn yêu thích không buông, thật sự muốn cúi xuống ngậm đầṳ ѵú kia vào, liếʍ một cái, lại mυ'ŧ một cái, chẳng biết sẽ mυ'ŧ ra thứ ngọt ngào gì từ bên trong.

Nhưng Cố Kình thực sự có bộ dáng một chính nhân quân tử, trong lòng da^ʍ mị suy nghĩ những thứ vặn vẹo biếи ŧɦái, trên mặt lại không hiện ra chút mờ ám gì. Sau đó hắn không suồng sã mơn trớn đệ đệ đáng yêu của hắn nữa, lật người y lại, tỉ mỉ bôi thuốc mỡ lên những chỗ phát bệnh.

"Lát sau ta bảo Tầm Mai thêm chút lửa than, đệ cứ hong như vậy, chờ thuốc mỡ hấp thu hết mới được đắp chăn."

Cố Kình dặn dò xong, dọn dẹp một chút, vội vàng rời đi, cũng may quần áo rộng rãi mới không để người ta nhìn thấy hạ thân đang chỉa thẳng chẳng ra sao của hắn.

Bên kia, nhiệt độ trên người Diệp Minh Hoan vẫn chưa hạ, còn đắm chìm trong cảnh ái muội vừa rồi, y che lại gương mặt đang nóng bừng mà âm thầm bình ổn hồi lâu, dần dần bởi vì trong phòng quá ấm áp, nằm nằm, vậy mà lặng lẽ ngủ say.

Không ngờ Cố Kình vừa mới đi, lúc này lại quay trở lại.

"Y ngủ rồi?"

Tầm Mai đang đi ra khỏi phòng Diệp Minh Hoan, khép mành, nói: "Tiểu thiếu gia mới ngủ."

"Tất cả các ngươi lui ra đi."

Cố Kình cho lui các hạ nhân, bỗng lách người tiến vào phòng, dễ dàng tháo khóa cửa xuống.

Động tác mang theo một luồng gió ùa vào phòng, thổi bay tầng tầng màn che hòa sắc với nhau. Cố Kình vừa mới giương mắt nhìn thì thấy trong chăn có một thân mình trắng nõn trơn bóng như ngọc đang nằm, thiếu niên thanh tú động lòng người rộng mở vạt áo, hơi ngưỡng cổ, đã chìm vào giấc mộng đẹp.

Cái miệng thơm khẽ hé, có thể thấp thoáng thấy chiếc lưỡi đỏ thắm bên trong đang đè lên mấy cái răng trắng như tuyết, l*иg ngực phập phồng lên xuống theo hô hấp đều đều, hai đóa hồng mai bởi vì tình triều bình ổn mà trở nên hơi lạnh đi và mềm mại như viên kẹo mềm... cơ mà chẳng bao lâu chúng lại cứng lên dưới bàn tay của nam nhân.

Cố Kình không hề do dự, cúi đầu, há miệng, ngậm đầṳ ѵú vào trong miệng, lách chách mυ'ŧ lấy.

"..."

Diệp Minh Hoan nhạy cảm run lên, giật giật đầu ngón tay, hô hấp khẽ loạn.

Nam nhân vừa gặm cắn đầṳ ѵú bên trái, vừa xòe năm ngón tay bao lấy thịt vυ' bên phải, hết mức thận trọng dùng sức thật nhẹ, xoa bóp bộ ngực điểm xuyết những đóa hồng mai nọ.

L*иg ngực phủ một tầng cơ thịt mỏng bị sờ mó chơi đùa, mềm dẻo co dãn, xúc cảm tuyệt hảo. Cố Kình kìm nén không được, hô hấp dần dần nặng nề, lực tay không khỏi mạnh hơn một chút, vừa bóp vừa xoa đoàn thịt vυ', đến khi lưu lại bên trên năm dấu tay phiếm hồng.

"... Ưʍ..." Diệp Minh Hoan thở một hơi ngọt nị, cái miệng nhỏ nhắn khép mở, mềm mại quyến rũ kêu lên:

"Đại ca... Ưʍ..."

Động tác Cố Kình chậm lại, thoáng chốc, mắt giống như nổi cơn điên, bùng lên từng ngọn lửa dục, hắn lập tức đưa tay xuống sờ đến nghiệt vật đang bộc phát giữa háng của chính mình, móc ra.

Diệp Minh Hoan bị tìиɧ ɖu͙© hun nóng bỗng nhiên choàng tỉnh, chỉ cảm thấy trước ngực trướng trướng, hai đầṳ ѵú thì sưng như quả nho, đỏ tươi óng ánh nước, đang bị nam nhân ngậm giữa răng môi, lặp đi lặp lại hành động liếʍ láp da^ʍ chơi.

"Nha a ——" thiếu niên kinh hoảng thở hổn hển, cuống quýt đẩy đầu nam nhân ra, "Đại ca đừng... đừng như vậy mà...!"

Đầṳ ѵú kia vừa mới rời khỏi khoang miệng cực nóng của nam nhân, lẻ loi trơ trọi dựng thẳng trong không khí hơi lạnh, nhất thời lại phát ra cảm giác nhộn nhạo khó nhịn. Nam nhân tựa như biết cảm giác của y, lại tiếp tục nhào tới gặm cắn quầng vυ' đang nổi da gà, "Núʍ ѵú cứng đến mức da^ʍ thành cái dạng này, Minh Hoan không muốn đại ca giúp đệ mυ'ŧ mυ'ŧ sữa sao?"

"Không phải..." Diệp Minh Hoan hữu khí vô lực thở một tiếng tựa như tiếng rên, nam nhân làm như không nghe thấy, đầu lưỡi tàn nhẫn đặt lên lỗ vυ' mà chui chui liếʍ liếʍ.

Một phen đùa bỡn bỉ ổi như thế lại khiến cho ngực Diệp Minh Hoan bộc phát một trận kɧoáı ©ảʍ cường liệt. Thân trên của thiếu niên giật bắn, cả người cong lên khỏi mặt đệm, tạo thành hình vòm tuyệt mỹ giữa vai gáy và cái mông, tư thế kiểu đấy thật ra chỉ đem đầṳ ѵú càng nhét vào trong miệng Cố Kình mà thôi.

Đầṳ ѵú bị ăn đến sướиɠ không ngớt, Diệp Minh Hoan không khỏi xoa xoa cái ót nam nhân, theo từng cái liếʍ láp của hắn, cũng phối hợp ưỡn ngực lên lên xuống xuống. Một bàn tay đang vò lấy tấm chăn của y bị nam nhân bắt được, kéo nó đến một chỗ khác, chợt, lòng bàn tay bị lấp đầy bởi một cự vật nóng hổi.

Đã sớm tao lãng nên thoáng chốc thiếu niên biết ngay đó là cái gì, còn giúp nam nhân vuốt vuốt, miệng dâʍ đãиɠ thở gấp: "A... Người xấu... Đã... lớn như vậy... ưm a! Nóng quá... Thật lợi hại..."

Nam nhân "phốc" một tiếng nhả đầṳ ѵú ra, hai tay bóp hai bên thịt vυ', giống như muốn ép bộ ngực nam tính kia thành bầu ngực thiếu nữ, mười ngón liên tục một xiết một thả, mát xa nhào nặn, hạ thân đang nằm trong bàn tay nhỏ của Diệp Minh Hoan không chịu được tự mình đĩnh động, lại còn không đứng đắn phun ra lời nói tục tĩu vô sỉ: "Cặρ √υ' này của Minh Hoan lớn lên thật phóng đãng, núʍ ѵú bị ăn đến vừa sưng vừa đỏ, ừm..."

Trong khi nói, lại cúi đầu mυ'ŧ mạnh đầṳ ѵú một cái, "Khi nào có thể sản xuất ra sữa da^ʍ ngọt thì cho đại ca nếm thử nhé?"

"Á, ô... Không được đâu, đại ca, đừng nói nữa mà..."

Cố Kình nhéo hai đầṳ ѵú tận lực kéo dài hết cỡ, Diệp Minh Hoan ăn đau, rêи ɾỉ đến âm cuối cũng biến giọng: "A á... Đại ca nhẹ chút nhẹ chút —— ô, đáuu~..."

Nhưng trong đau đớn lại sinh ra sự sung sướиɠ thơm ngọt vô tận.

Thiếu niên vừa mới dứt lời, Cố Kình đã thu tay, bỗng hắn trèo lên giường, nằm trên người thiếu niên, nghiệt vật ướt đẫm dưới háng trơn tuột trượt ra khỏi tay Diệp Minh Hoan, lại để ở phần bụng y mà chà chà, phát ra trận âm thanh "nhép nhép nhép" đầy da^ʍ mị.

"Ô..." Bộ ngực bị chơi đến chín mọng bây giờ thoát khỏi sự mơn trớn suồng sã của nam nhân, ngay lập tức lại cảm thấy cơ khát, Diệp Minh Hoan không ngượng không thẹn bắt lấy bàn tay đại ca ấn lên đầṳ ѵú ngứa ngáy bên phải, "Đại ca sờ sờ đệ... Đại ca liếʍ kỹ nữa đi, sẽ... sẽ... sẽ có sữa..."

Da^ʍ ngôn tiết ngữ hạ lưu như vậy khiến cho Cố Kình líu cả lưỡi, hắn trìu mến nhẹ nhàng mổ hôn đầṳ ѵú sưng đỏ đã sớm rách da, sau đó cưỡi lên phần giữa ngực và bụng của thiếu niên, chầm chậm dịch chuyển về phía bộ ngực, qυყ đầυ cực đại lưu lại một vệt nước thật dài trên thân thể trơn bóng bên dưới.

"Đệ đệ ngoan của ta, sao lại trở nên da^ʍ loàn như vậy."

"Đều do đại ca, là lỗi của đại ca..." Diệp Minh Hoan cúi đầu xuống, thấy nam căn dữ tợn kia du tẩu ở phần bụng bằng phẳng của mình, vội xoa xoa thứ nóng hổi đó một phen, khép lòng bàn tay lại mà tuốt, "... Muốn, muốn... Đại ca..."

Cố Kình mím chặt môi, vuốt ve từ ngực trái của y đến phần nách nhạy cảm, lại thuận theo đó xoa xoa luôn cả đầu vai tròn trịa, những nơi bàn tay hắn đi qua đều trêu chọc làn da trắng như tuyết nổi lên mấy vết đỏ hồng, vô cùng đẹp mắt, vô cùng dụ người. Bên kia Diệp Minh Hoan thì được voi đòi tiên, một tay vuốt vuốt cây thịt của nam nhân, một tay khắc chế không được tự sờ đầṳ ѵú mình, sướиɠ đến chiếc lưỡi nhỏ cũng thè ra khỏi miệng một ít, liên tục da^ʍ kêu: "A, ngứa ngáy chết đệ... Đại ca xấu, đại ca sờ đệ một chút đi, nhanh sờ sờ đệ... Ô nhột quá, đại ca xoa xoa nó..."

Cố Kình cố tình chơi xấu, bàn tay to cứ ở trên người y đốt lửa nhưng lại không an ủi chỗ khó chịu nhất của y, còn nói: "Nhưng cây gậy này của đại ca cũng cực kỳ ngứa ngáy."

Thiếu niên nghe vậy, giở hai chân lên vuốt ve eo Cố Kình liên tục.

"Vậy đại ca tiến vào, tiến vào ——"

Còn chưa chờ Diệp Minh Hoan nói xong, qυყ đầυ đang nhỏ dịch đã nghiến lên đầṳ ѵú bị vắng vẻ nọ ngay tức khắc, thiếu niên "Á" cao giọng thét lên: "Đau —— đại ca, xin đại ca chạm vào bên này..."

Nói xong bàn tay không ngừng tự an ủi đầṳ ѵú mình lúc trước, bây giờ chuyển sang nắm dươиɠ ѵậŧ của nam nhân, tự dùng vυ' mình chạm lên cái qυყ đầυ đang tỏa khí nóng.

Chất nhầy không ngừng rỉ ra từ lỗ chuông làm công việc bôi trơn cực tốt, Diệp Minh Hoan tự chủ tự phát dùng nghiệt căn của Cố Kình mạnh mẽ chà đạp đầṳ ѵú cơ khát vạn phần của mình, chơi một lát cũng chơi ra được hứng thú, cảm thấy sướиɠ hơn lúc mình tự se vυ' hồi trước gấp trăm lần!

"A... A a —— Côn ŧᏂịŧ đại ca thật lợi hại... Sướиɠ quá, sướиɠ quá..."

Chỉ tự da^ʍ lãng chơi như vậy vài cái thì nước mắt đã chảy xuống, thân thể giật mạnh, dươиɠ ѵậŧ chưa được bất kỳ sự an ủi nào thế mà lại bắn ra!

"A á! Ááááá ——"

Cố Kình vươn tay lau dòng lệ nóng trên khóe mắt y, nhìn y vùi mặt vào lòng bàn tay hắn mà liên tục thở dốc, như một con mèo thoả mãn chu môi ra, dâʍ ɭσạи nói: "... Đại ca thao đầṳ ѵú trần trụi cũng khiến Minh Hoan bị thao bắn..."

Nam nhân nhẫn nại đã lâu, yêu tinh này còn nói những lời da^ʍ tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, khiến hắn tim rung động lòng khao khát, trong miệng lẩm bẩm một câu "Tiểu kỹ nữ hư hỏng", hai tay lại bạo ngược nắm hai đoàn thịt vυ' của thiếu niên lên, lực mạnh đến mức bóp cho l*иg ngực y đỏ bừng, sau đó ép chặt vào giữa, cứ thế nặn ra một cái rãnh nông.

"Ưʍ... Á!" Mắt Diệp Minh Hoan dâng đầy nước, treo ở đuôi mắt, ủy khuất trừng nam nhân, y thật sự không biết trong ấy có chứa xuân thủy, bộ dáng nhíu mày hơi giận thiếu thao, càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm giác muốn hành hạ khinh nhờn của Cố Kình.

Hắn lập tức cắm côn ŧᏂịŧ vào giữa hai đoàn thịt vυ'! Tiếc rằng bộ ngực thiếu niên vẫn không bì kịp nữ tử, hơi rắn chắc còn bằng phẳng, cũng không thể kẹp chặt nam nhân, nhưng Cố Kình lại càng động tình, nặng nề thở hồng hộc ——

Nhìn thịt vυ' trắng nõn và hai nụ hoa bị chà đạp đến đỏ mọng lòi ra giữa kẽ tay, ngực của thiếu niên thì kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ thô to tím đen của mình, người bên dưới thì đang thút tha thút thít khóc đến hai mắt đỏ bừng, không ngừng kêu: "Đại ca, đại ca không muốn như vậy đâu... Chịu không nổi nữa... Ô a đại ca buông tay đi mà... Á..."

Hai mắt nam nhân đều nổi cả mạch máu, côn ŧᏂịŧ hướng về phía cái miệng nhỏ đang khép khép mở mở kia, vọt qua khe vυ', cắm thẳng vào trong miệng thiếu niên.

"Ưm ứm...!"

Môi đỏ miệng nhỏ tôn lên dương cụ nam tính thô to cuồng dã, nhìn vào mắt quả thực rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Côn ŧᏂịŧ chỉ nhợt nhạt cắm tới miệng y, thiếu niên đang muốn há mồm liếʍ láp thì bên kia đã lui ra ngoài. Bỗng, Cố Kình càng mạnh mẽ ép chặt bộ ngực Diệp Minh Hoan, cự vật nọ lại tiếp tục xông vào hai đoàn thịt vυ' đang bị bó lại, vọt thẳng vào trong miệng y!

"Aaa —— um!"

Sau mấy lần cắm rút, cuối cùng Diệp Minh Hoan cũng hiểu Cố Kình muốn chơi cái gì, trong đầu thẹn thùng hỗn độn, cũng lười đi làm rõ có phải thật vậy hay không, chỉ đơn giản dùng tay bao lấy mu bàn tay đại ca, giúp hắn ép chặt thịt vυ' chính mình, để mặc nam nhân cắm một phát lại một phát.

"Um... Um a —— um đại ca... Um..."

Cuối cùng, Diệp Minh Hoan cũng bị làm đến lông mày nhướng cao, đôi mắt trợn ngược, thè cả lưỡi ra, vẻ mặt dâʍ đãиɠ và vui thích, chỉ còn chờ nam căn thọc vào, hung ác dời sông lấp biển đâm loạn một trận trong miệng y mới làm cho y sảng khoái.

"Yêu tinh." Cố Kình rịn mồ hôi đầy đầu, buông cặρ √υ' bị tóm chặt ra, chuyển sang nắm gốc dươиɠ ѵậŧ, không ngừng đâm thọc lên đầṳ ѵú bị trầy da sung huyết của thiếu niên, lại thuận theo quầng vυ' mà xoa mà vẽ thành vòng tròn, "Cực kỳ da^ʍ... Cho đệ này."

Nói xong, hắn mạnh mẽ vuốt vuốt mấy cái, sau đó đè mạnh qυყ đầυ lên đầṳ ѵú.

Chỉ nghe nam nhân gầm lên một trận —— tϊиɧ ɖϊ©h͙ phọt ra ào ạt, bắn mấy đợt liên tục làm cho một mảng ngực lớn và hai đầṳ ѵú đỏ như hai quả táo của thiếu niên dính đầy nam tinh trắng đυ.c nhớp nháp sền sệt.

"Đại ca... Đại ca..." Diệp Minh Hoan chìm trong bể dục không thể tự kềm chế kêu lên, cũng sắp lêи đỉиɦ, Cố Kình vươn tay xuống dưới giúp y an ủi một phen, chẳng bao lâu, y đã khóc kêu mà tiết ra.

Hai người ôm nhau nghỉ ngơi hồi lâu. Cố Kình nhìn đầṳ ѵú điểm xuyết tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng của y, màu trắng sữa tôn lên màu đỏ tươi, ánh mắt hắn bỗng dưng tối tăm, chế nhạo nói: "Minh Hoan thật đúng là đã xịt sữa..."

Dứt lời lại liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên đầṳ ѵú đáng thương nọ, sau đó giao hòa môi lưỡi với thiếu niên, "Minh Hoan giỏi lắm, đại ca ban thưởng cho đệ."

Trong lúc nói chuyện hắn đã nâng mông y lên, bàn tay to mò vào chỗ đã ướt đến rối mù giữa đùi y ——

Chỉ là một khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi, vậy mà lại mơ đến cảnh mộng dâʍ đãиɠ như thế.

Sau khi Diệp Minh Hoan tỉnh lại, vẫn nhắm hai mắt cẩn thận thưởng thức dư vị cao trào trong mộng. Đũng quần dính nhơm nhớp, ướt ướt lạnh lạnh, chắc hẳn đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ và mật dịch chảy xuống, động đậy một chút, lại nghe âm thanh lép nhép phát ra rất nhỏ khi hai đùi ma sát với nhau, đưa tới vài phần cơ khát.

Y không chịu được yêu kiều rêи ɾỉ ra tiếng, theo bản năng vươn tay xuống dưới tự an ủi, không biết sao lại bỗng nhiên choàng tỉnh, khôi phục thần trí, hồi tưởng lại tình tiết hoang đường thoát ly quỹ đạo trong mộng, tất nhiên ngượng ngùng khỏi phải nói, nhưng mà cảm giác áy náy khi lại không tôn trọng đại ca trong mộng một lần nữa khiến y như bị trăm cái móng vuốt cào tim, trăm mối lo nghĩ, thế là bàn tay vốn muốn với xuống thủ da^ʍ lại rút về ——

Không sai, nếu vô thức nằm mộng còn có thể kiếm cớ thoái thác, nhưng nếu bây giờ thật sự muốn lấy đại ca mà thủ da^ʍ... còn có thể tìm nguyên do gì để tự cho mình một lời giải thích chứ?