[Sách Tàng] Quyến Rũ

CHƯƠNG 7 (H)

"Ô... Ưm ưm —— Ô..."

Thanh âm như mèo con nức nở khó khăn len lỏi từ trong cuống họng thoát ra, không biết là sung sướиɠ kêu da^ʍ hay là thống khổ kêu cứu.

Nam nhân phóng túng dập một hồi thì chụp lấy đầu vai mượt mà của thiếu niên, lật người ta lên một cái.

"Hu ——"

Cái chêm thịt nóng bỏng như hỏa khí xoay chuyển với biên độ lớn trong ở thể, qυყ đầυ dữ tợn cơ hồ nghiền thật mạnh vào điểm bí mật trong cúc hoa. Diệp Minh Hoan chợt cảm thấy cả người bủn rủn không xong, sự sung sướиɠ bùng nổ từ nơi ấy, thuận theo xương sống loan ra, không ngừng sinh sôi trong đầu, rồi sau đó nổ thành một mảnh chói lọi.

Nam nhân nằm trên người y, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, nhìn chăm chú khuôn mặt thấm đẫm nước mắt của Diệp Minh Hoan.

Dưới sự yêu thương lặp đi lặp lại của nam nhân, giờ phút này hai gò má thiếu niên trở nên đỏ ửng, đôi môi cũng phiếm màu hoa đào mê người, thậm chí y cảm thấy nhục nhã đến nỗi ngay cả cái tai nhọn nhọn cũng phát hồng, dụ người đến hôn lên rồi sắc tình liếʍ láp.

Nam nhân vươn tay xoa lên gương mặt nóng hổi của y, dùng lòng bàn tay thô ráp vuốt ve môi dưới của Diệp Minh Hoan, chỉ là vân vê qua lại mà thoáng chốc bờ môi đã càng thêm đỏ tươi, xinh đẹp hơn cả những nữ nhân tận lực bôi son trát phấn vạn phần.

Diệp Minh Hoan há mồm muốn cắn hắn, lại bị nam nhân cường ngạnh cạy mở hàm răng, bấm cái lưỡi, chỉ bằng hai ngón tay đã quấy long trời lở đất trong cái miệng nhỏ xinh của thiếu niên, nước dãi chảy liên tục, dâʍ ɭσạи đến rối tinh rối mù, nhưng cũng chỉ có thể tùy ý hắn làm loạn.

Cảm giác vành tai nhạy cảm bị vật gì ấm áp ẩm ướt mềm mềm liếʍ láp khiến Diệp Minh Hoan giật mình một cái, theo bản năng rụt cổ. Sau đó lại nghe thấy giọng nói thô thé của nam nhân mang theo hơi thở nóng rực rót vào tai:

"Nhịn gần chết rồi, muốn kêu ra tiếng?"

Diệp Minh Hoan không biết lời này của nam nhân là ý gì, chỉ ra sức vùi mặt vào khuỷu tay, muốn trốn những mơn trớn suồng sã khiến người ta phản cảm. Chẳng ngờ nam nhân xoay người đứng dậy, lấy xuống một thứ từ đầu giường, sau đó thuận theo bàn tay đang cạy mở miệng thiếu niên, nhét một cái lục lạc ánh kim lớn như đồng tiền vào bên trong cái miệng nhỏ của Diệp Minh Hoan.

"——?!" Gì đó...?

Diệp Minh Hoan sợ nam nhân cho y ăn cái gì, muốn hại tính mạng y, lại thấy thứ bị nhét trong miệng này đang ép lưỡi mình, cứng rắn vô cùng, nuốt không trôi mà cũng nhả không ra.

Chỉ một lát sau, bởi vì thời gian dài há miệng mà một lượng lớn nước dãi tiết ra, từ khóe miệng tràn ra tán loạn, chảy xuống theo độ cong hàm dưới, tích táp thấm vào trong vạt áo và đệm giường.

Chỉ thấy thiếu gia ngày thường sạch sẽ tuấn tú, giờ phút này dưới thân nam nhân, đang ngậm lấy một thứ da^ʍ tà, bộ dáng bị đánh bại bởi tìиɧ ɖu͙©, da^ʍ mị phóng đãng nhục nhã.

Nam nhân dù bận vẫn ung dung nhìn Diệp Minh Hoan luống cuống tay chân, sau đó nâng đôi chân thon dài trắng ngần của y gác lên vai mình, vật to lớn dưới háng chậm rãi húc nhẹ một cái vào chỗ kia, giống như đang thử thăm dò. Giây phút đó, hắn nhìn gương mặt kinh hoảng lo lắng của Diệp Minh Hoan, âm thầm tích lực —— Chợt, dập vào thật mạnh, lật đổ Hoàng Long!*

*Phủ Hoàng Long là đô thành nước Kim thời xưa, nay dùng để chỉ nơi hiểm yếu của địch.

Cự long đột ngột nghiến mạnh hoa tâm trong dũng đạo non mềm ——

"Ô ——!!"

Đinh linh —— linh ——

Chỗ nhạy cảm bất ngờ bị giã một cách tàn nhẫn, khiến trong đầu Diệp Minh Hoan chỉ còn hai màu trắng đen xen kẽ. Mà tiếng chuông lục lạc đột ngột vang lên tức khắc kéo hồn phách đang bay nhảy của y về.

Lục lạc...? Tiếng chuông...

Phải rồi, vì phòng bị nam nhân tập kích ban đêm, y đã treo lục lạc khắp nơi, chỉ cần có bất kỳ động tĩnh gì, lục lạc vang lên, thị nữ sát vách sẽ nghe động tĩnh chạy tới.

Người này xâm phạm mấy lần, những lục lạc ấy cũng không phát huy tác dụng. Nhưng mà lần này...

Côn ŧᏂịŧ chầm chậm rút ra, rồi lại bất ngờ chọc thủng từng tầng thịt ngọt ngào như trêu ngươi ai đó, cắm một phát đến tận cùng.

Linh linh! Đinh linh ——

Lục lạc liên tục rung động linh đinh, bọn Đạp Tuyết cách vách phải nghe thấy rồi mới đúng... Chờ chút, Tầm Mai dưới giường đâu? Gây ra động tĩnh lớn như vậy, vì sao đến giờ Tầm Mai vẫn không hề phản ứng?

Chờ... chờ một chút ——

Nam nhân dường như biết suy nghĩ của y, cúi người hôn chụt một cái lên đôi môi đang bị cưỡng ép ngậm lục lạc, lãnh tà hừ cười nói: "Người đã bao lớn rồi, còn ngủ cùng thị nữ, Minh Hoan thích mấy tiểu nha đầu này như thế sao?"

Diệp Minh Hoan nghe vậy, cuống quít lắc đầu, mà theo động tác của y, lục lạc trong cái miệng nhỏ nhắn cũng phát ra một trận tiếng vang linh đinh. Thiếu niên ngạc nhiên nghẹn họng nhìn trân trối. Tên hỗn trướng ác ôn này, ấy thế mà nhét lục lạc vào miệng y, hắn thật sự không sợ bị bắt sao? Sao hắn dám cả gan làm loạn như thế!?

Sự xâm lược dưới thân chưa hề dừng một khắc nào, nam nhân giống như đang thưởng thức trân bảo, vuốt ve cơ thể trơn bóng như ngọc của thiếu niên yêu thích không buông tay, di từ đầu ngón tay mịn màng đến tận mắt cá chân.

Đầṳ ѵú nhạy cảm cũng đang bị nam nhân khi có khi không cợt nhã đùa bỡn liếʍ cắn, tựa như đang thưởng thức viên kẹo mềm thơm ngọt. Cảm giác tê dại trước ngực khiến Diệp Minh Hoan không chịu được cuộn tròn ngón chân, cơ thể ướt đẫm mồ hôi vô lực né tránh, ngực ưỡn thành một dường cong nhu mỹ, nhìn vào lại càng giống như đang gấp không nhịn nổi mà dâng hai nụ hoa lên tận miệng nam nhân.

Trong lòng Diệp Minh Hoan thiên nhân giao chiến, một mặt là kɧoáı ©ảʍ cực hạn trái với đạo đức, một mặt là oán niệm che trời lấp đất, hận, phẫn uất. Nhưng những suy nghĩ lung tung trong đầu ý nháy mắt lại bị nam nhân thúc cho rơi rớt tan tác, đành phải nằm dưới thân hắn bất lực thở dốc, chỉ còn lại các loại da^ʍ ngôn tiết ngữ "Thật thoải mái... Thật sướиɠ, lại nhanh chút, thao chỗ ấy nữa đi..." mà y hận không thể hô to lên liên tục xoay quanh trong đầu.

Trong miệng thì lục lạc vang lên linh đinh lang đang trắng đêm.

Diệp Minh Hoan phỉ nhổ một Diệp Minh Hoan như vậy. Thế nhưng trong một góc tối tâm hồn bí mật không ai hay, dường như người ta có thể vứt bỏ xem nhẹ cái loại cảm giác nhục nhã và những luân thường đạo đức, nghĩ vậy nên Diệp Minh Hoan vò đã mẻ cũng không sợ sứt, theo bản năng tìm kiếm một chút phóng túng, tư tưởng ngông nghênh không kiêng kỵ, cẩn thận thưởng thức bữa thịnh yến tuyệt diệu mà nam nhân mang đến cho mình.

Nam nhân lớn lên cường tráng hữu lực, có thứ hung khí khổng lồ to dài, mỗi lần hạ lực đóng vào đều khiến thân mình yếu đuối của Diệp Minh Hoan bị thúc ra ngoài từng tấc từng tấc một. Diệp Minh Hoan miễn cưỡng nằm ở mép giường, đầu cơ hồ rủ xuống đất, đành phải cật lực cong xương sống, nhưng điều ấy chỉ dấy lên một trận co thắt bên trong dũng đạo, tiểu huyệt lập tức thít chặt.

"... Cái miệng nhỏ bên dưới này mυ'ŧ vồn vã như vậy... ừm, là sốt ruột muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông sao?"

Nam nhân vừa gầm ghè thở dốc như dã thú, vừa nói lời vu cáo vô sỉ. Côn ŧᏂịŧ bùng phát nhiệt năng, ngâm mình trong cái lỗ mềm mại ướt nhẹp, sướиɠ vô cùng. Hắn sắp lêи đỉиɦ, bàn tay bắt lấy vòng eo thiếu niên, kéo người về, sau đó cúi thân kề tai nói nhỏ với y:

"Một đêm đẹp đẽ vui sướиɠ, lại kết thúc."

Diệp Minh Hoan né đầu ra theo phản xạ, tránh những đυ.ng chạm của nam nhân. Hắn cũng không giận, nhào nặn cặp mông thịt trắng như tuyết của y, sau đó phi nước đại, thọc rút như một con ngựa điên cuồng. Nhưng điều bất ngờ là, tại giây phút cuối cùng, hắn lại dám giật tấm vải bịt mắt thiếu niên xuống!

Diệp Minh Hoan còn không kịp phản ứng, sâu trong cơ thể đã bị người ta tưới tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi! Bạch dịch đánh từng cỗ từng cỗ vào đáy huyệt, đôi mắt to mờ mịt luống cuống mông lung của thiếu niên lập tức ướt nhòe, khóe mắt đuôi mày cũng khoác lên một màu mỹ lệ xinh đẹp quyến rũ.

Nam nhân nhìn thấy, thế là ngẩn ra.

Thiếu niên bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới bỏng dường như sắp lêи đỉиɦ, chịu không nổi vặn eo, hình như cũng không ý thức được mảnh vải bịt mắt đã bị tháo ra. Mãi cho đến khi trong tầm mắt mơ hồ chiếu ra gương mặt ôn nhu ngủ của Tầm Mai.

——!

Diệp Minh Hoan đột nhiên kinh hãi, hạ thân không kiềm chế được, xuất tinh!