CHƯƠNG 90: XIN LỖI
Không có Trịnh Hoành Triết, nhân vật đỉnh phong của tông sư, Ma Thích Trịnh Bá Nghị là người quyền lực nhất trong nhà họ Trịnh, bối phận của ông chỉ đứng sau Trịnh Hoành Triết và Trịnh Kim Sư.
Cho nên, ông ta dễ dàng để cho Ma La Trịnh Đông Dương lên ngôi gia chủ!
Tuy nhiên, Trịnh Hoành Triết đã bị Trần Thuận phong ấn và biến thành một lão già bình thường, cho phép ông ta tận hưởng quãng thời gian cuối cùng của mình trong nhà họ Trịnh.
Sau đó, Trần Thuận ở lại nhà họ Trịnh vài ngày, luyện hóa và hấp thụ sức mạnh tín ngưỡng nơi tượng vàng nhỏ, khiến thân niệm của anh mạnh hơn, bao phủ bán kính một nghìn mét.
Trần Thuận có thế cảm nhận rõ ràng được cả sự run rẩy của râu của một con kiến!
Sau khi hấp thụ xong, Trân Thuận bình tĩnh đưa tượng vàng nhỏ trở lại chỗ cũ.
Khiến đám người nhà họ Trịnh tiếp tục tôn thờ mỗi ngày!
Mặc dù Trần Thuận coi thường cái gọi là Thần cảnh, nhưng hình ảnh tổ tiên Thần cảnh của nhà họ Trịnh đã ăn sâu vào trái tim của nhà họ Trịnh.
Trần Thuận dứt khoát không can thiệp, sau này khi chỉ lực tín ngưỡng tượng vàng nhỏ tích tụ đến một mức độ nhất định, anh sẽ đến để tinh luyện lại.
Sau khi Trần Thuận hấp thụ tượng vàng nhỏ và xuất quan, Trịnh Bá Nghị ngay lập tức sắp xếp một vài mỹ nhân nhà họ Trịnh đến để tháp tùng Trần Thuận.
Ai cũng ở tuổi đôi mươi, đẹp đến hại nước hại dân.
Nhiều hậu bối của nhà họ Trịnh, cũng như các thế hệ thứ hai khác nhau của kinh thành, luôn coi họ như nữ thân, thèm muốn họ không thôi.
Tuy nhiên, sau khi Trần Thuận biết chuyện, anh đã lắc đầu từ chối.
Không phải bất kỳ phụ nữ nào cũng có đủ tư cách để được ở trên giường của chủ nhân Ma Giới!
Đại trận hộ tộc của nhà họ Trịnh trước đó đã bị Trân Thuận phá hết, Trần Thuận lập danh sách, yêu cầu nhà họ Trịnh thu thập tư liệu, trước khi rời kinh, Trân Thuận đã lên kế hoạch bố trí lại trận pháp phòng thủ và tấn công cho nhà họ Trịnh.
Sau khi biết tin, Trịnh Bá Nghị liên hấp ta hấp tấp hạ lệnh xuống thu thập nguyên liệu.
Sau đó, Trần Thuận không ngờ điện thoại trên người mình lại đổ chuông.
Từ khi tái sinh, điện thoại di động căn bản không là gì đối với anh, nếu không phải lần vào kinh thành này, anh sẽ không bao giờ mang theo điện thoại di động chứ đừng nói là sạc, đều là vì để tiện cho người ở Giang Châu liên lạc cho anh.
Trần Thuận nhìn tên người gọi: Bàn Tử!
Lông mày anh hơi cau lại, rôi lại giãn ra.
“Bàn Tử! Sau khi Trân Thuận nghe máy, anh gọi.
Bàn Tử này tên là Lục Viên, từ nhỏ đã lớn lên trong trại trẻ mồ côi với Trân Thuận, nếu Trân Thuận có những người bạn thực sự trên thế giới thì chắc chắn Lục Viên này đứng thứ nhất.
“Chết tiệt, lão đại, hoá ra anh còn nhớ tôi, một tháng nay điện thoại của anh chưa bao giờ tôi gọi qua được, tôi tưởng anh bốc hơi rồi!”
Đột nhiên, một giọng nói đầy kích động từ phía bên kia truyền đến.
“Lão đại, để tôi nói cho anh biết, gần đây tôi vừa cua được một cô gái, cô ấy còn là một phụ nữ giàu có nữa, tôi có thể phấn đấu ít lại 20 năm, hahaha, tôi phải học anh, ở rể trong gia đình giàu có, sống một cuộc sống hạnh phúc không lo cơm áo gạo tiền!”
Trần Thuận đỡ trán một hồi, mặc dù chưa tận mắt nhìn thấy Lục Viên này, nhưng hình ảnh Lục Viên đã hiện trên giấy qua trí nhớ của nguyên chủ nhân.
“Xin chúc mừng, chúc mừng, sau này cùng nhau ăn bám nhé!”
Trần Thuận tức giận nói.
Vì Lục Viên này là anh em tốt của nguyên chủ nhân, Trần Thuận đã tiếp quản thân thể này, đương nhiên sẽ có ấn tượng tốt với anh ta.
“Được thôi, không chỉ cùng nhau ăn bám thôi đâu, khi nào anh có thời gian đến kinh thành tôi sẽ mời anh ăn sơn trân hải vị, đưa anh chơi…”
Giọng nói trên điện thoại càng lúc càng trở nên kích động, chỉ cần nghe giọng nói, Trần Thuận cũng có thể tưởng tượng ra được mặt mày hớn hở của đối phương.
“Hiện tại tôi đang ở kinh thành!”
Trần Thuận nói từ tốn.
Đột nhiên, hơi thở của người bên kia ngưng trệ.
“Chết tiệt, làm tôi không nói… không đúng, anh không nói sớm!”
“Lão đại, ở đây!”
Sau khi Trần Thuận đến nơi đã thống nhất với Lục Viên, anh nhìn thấy một thanh niên tuy hơi mập nhưng không ảnh hưởng đến độ đẹp trai, liên tục vẫy tay với anh.
Bên cạnh anh ta còn có một người đẹp chân dài với gu ăn mặc thời thượng.
Trần Thuận mỉm cười, di chuyển nhanh thêm ba phần.
Ở khoảng cách hơn 20 mét, trong nháy mắt Trần Thuận đã đến nơi.
Lục Viên quá phấn khích, hoàn toàn không để ý đến sức mạnh siêu nhiên của Trân Thuận.
Vê phần người đẹp chân dài kia, cô ấy hoàn toàn không quan tâm đến Trân Thuận chứ đừng nói là để ý thấy.
“Lão đại, để tôi giới thiệu với anh, người này là bạn gái của tôi, Tô Mạn Phi”
Lục Viên chỉ vào người phụ nữ bên cạnh rồi nói.
Sau khi giới thiệu, Lục Viên nhanh chóng nói với Tô Mạn Phi: “Mạn Phi, đây là người cùng nhau lớn lên với anh, lão đại của anh, Trần Thuận!”
Sau khi Tô Mạn Phi nghe thấy, lúc này cô mới nhìn thẳng Trần Thuận, hơi cau mày, dường như không muốn chào Trần Thuận.
Thay vào đó, cô quay đầu lại nhìn Lục Viên, có phân bất mãn: “Lục Viên, hiện tại anh là bạn trai của em, đừng gọi ai là lão đại, anh không được hạ
giá”
Lục Viên vốn vô cùng hưng phấn thì nụ cười lập tức ngưng đọng lại ở trên mặt.
Tô Mạn Phi dường như cảm thấy còn chưa đủ, lại nhìn Trần Thuận, cuối cùng vội vàng nói với Trần Thuận: “Còn anh, nhìn xem anh đang mặc cái gì, hàng bán tràn lan ở ngoài đường, đừng ở những nơi như kinh thành rước nhục nhã.
Nếu anh vẫn là bạn của Lục Viên thì tránh xa anh ấy ra, sau này Lục Viên sẽ là con rể nhà họ Tô, không phải chó mèo nào cũng có thể trèo cao.
Sau này, bạn bè của anh ấy cũng sẽ là những người nổi tiếng và thuộc tầng lớp thượng lưu, anh về nhà soi gương xem đức hạnh của bản thân là gì đi, sau này đừng làm anh ấy xấu hổ nữa nhé!”
Nói xong, Tô Mạn Phi không quan tâm Trần Thuận phản ứng thế nào, kéo Lục Viên rời đi.
Lục Viên hất tay Tô Mạn Phi ra, sắc mặt rất khó coi.
“Em nói gì vậy?” Lúc này, giọng nói của Lục Viên không còn vẻ hưng phấn lúc trước hay dịu dàng đối với cô mà là tràn đầy lạnh sống lưng.
Tô Mạn Phi nhìn thấy Lục Viên vốn luôn nghe lời cô, lúc này lại dám làm trái ý cô, trong lòng đột nhiên nổi giận: “Em nói anh ta là đồ rác rưởi, có gì sao?”
“Xin lỗi đi!” Sắc mặt Lục Viên hoàn toàn lạnh lùng.
“Anh bảo em xin lỗi anh ta?” Tô Mạn Phi dường như đã nghe thấy điều gì đó đặc biệt buôn cười: “Lục Viên, đừng buồn cười nữa được không? Bây giờ em cho anh ba giây, làm theo em, từ nay, hãy cắt đứt liên lạc với những người bạn của anh!”
Nói đến phía sau, giọng điệu của Tô Mạn Phi chính là ra lệnh.
“Anh bảo em xin lỗi!”
Tuy nhiên, Lục Viên lại không thèm để ý đến lời nói của cô, sắc mặt càng lúc càng lạnh.
“Anh nghĩ anh là ai? Nếu không có tôi, anh bây giờ vẫn là nhân viên quán bar thôi, là một tên phế vật, bây giờ lại dám to gan như vậy, còn dám quơ tay múa chân với tôi” Tô Mạn Phi đột nhiên như muốn nổ tung, chỉ vào mũi Lục Viên mà nói.
Trước đây Lục Viên luôn đáp ứng mọi yêu câu của cô, cô nói một thì Lục Viên sẽ không bao giờ nói hai, nhưng hôm nay, khi Trần Thuận bước vào, Lục Viên lại dám cãi lại cô.
Tất cả những điều này Tô Mạn Phi đều đổ lên đầu Trần Thuận.
Càng nghĩ càng tức giận.
Cô ta lại nhìn Trần Thuận, trút giận lên Trần Thuận: “Tất cả đều là tại đồ rác rưởi nhà anh, nếu không có anh, Lục Viên có dám cãi lại tôi không? Anh chết đi thật xa cho tôi!”
Trần Thuận lạnh mặt.
Không ai dám nói chuyện với anh như thế này mà có kết thúc tốt đẹp!
Tô Mạn Phi vừa nói xong.
Bốp!
Một tiếng tát rõ ràng vào mặt vang lên.
Khuôn mặt trắng nõn của Tô Mạn Phi đột nhiên hiện rõ một cái tát.
“Anh dám đánh tôi?”
Tô Mạn Phi nhìn vào ánh mắt Lục Viên, tràn đầy sự tức giận và không tin.
“Tôi bảo em xin lỗi anh em tôi!”
Sắc mặt Lục Viên rất lạnh.
Nhìn hai mắt Tô Mạn Phi, như muốn ăn thịt người.
Cả người Tô Mạn Phi rùng mình.
Đây là lân đầu tiên cô nhìn thấy Lục Viên như thế này.
“Lục Viên, vì một người xấu như vậy, anh dám đánh tôi, anh chết đi!”
Tô Mạn Phi ngang ngược đã quen, làm sao nuốt trôi khẩu khí này.
Tuy nhiên, cô vừa nói câu này xong.
Trong không khí lại vang lên tiếng cái tát khác.
Trên khuôn mặt cô lại thêm năm dấu tay khác.
“Bình thường em khoa tay múa chân với tôi thế nào tôi không quan tâm, em có thể làm nhục tôi, nhưng không thể làm nhục anh em tôi, tôi bảo em, xin lỗi đi”
Vẻ mặt Lục Viên thay đổi có chút dữ tợn.
Anh ta và Trần Thuận lớn lên trong trại trẻ mồ côi cùng nhau từ khi còn nhỏ, Trần Thuận hơn anh ta vài tháng tuổi, khi còn nhỏ anh luôn bảo vệ anh ta, anh ta luôn nhớ tất cả trong lòng, không ai có thể làm bế mặt lão đại.
Tô Mạn Phi nhìn thấy bộ dạng của Lục Viên thì hơi sửng sốt.
Tôi nhất định phải bắt các anh trả giá đắt!
Trong mắt Tô Mạn Phi lóe lên một tia tà ý.
Tuy nhiên ngoài miệng, cô không dám phản bác lại.
“Xin lỗi!”
———————