Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 208: Bàn Điều Kiện


Sở Huệ Nhu nhướng mày đắc thắng: “Không có gì, chính là muốn cô chứng minh một số thứ mà thôi.”

Chứng minh một số thứ? Ý gì!

Lâm Tiêu Tương giơ tư liệu trên tay lên, nói: “Đương nhiên là chứng minh Lý Giai Giai ăn cắp bản quyền và tấn công tác phẩm của tôi như thế nào rồi. An Đình Đình, Lý Giai Giai xem cô là bạn tốt nhất của cô ta a, lỡ như cô ta biết, là cô đã bán đứng cô ta, tôi mà giao cái phần chứng minh này qua bên đó...Ha ha, đừng nói là không lăn lộn được ở Mông Tháp, mà cả thành phố G này cô ta cũng khó mà đứng vững chân rồi!”

An Đình Đình lập tức kinh ngạc: “Các...các người bỉ ổi!”

“Xía!” Lâm Tiêu Tương cất văn kiện lại, nói: “Tốt hơn cô nhiều, bán đứng bạn bè, nuốt riêng tài sản của người khác.”

Quả đúng là nói xằng nói bậy!

An Đình Đình biết, không thể nào nói đạo lý với hai người phụ nữ này được. Bởi vì, cho dù có nói cái gì thì trong mắt của bọn họ đều là giấu đầu lòi đuôi. Hơn nữa, bọn họ đã rắp tâm đến hãm hại người khác, làm sao mà có thể tin sự thật được.

“Được, tôi có thể cho cô.” An Đình Đình nghiến răng, gật đầu đồng ý.

Trong đôi con ngươi của Sở Huệ Nhu loé qua một tia vui mừng. Sắc mặt của Lâm Tiêu Tương cũng vì vậy mà thả lỏng hơn

nhiều.

“Nhưng mà, sau khi tôi cho cô, phần tư liệu hồi nãy, cô có phải là cũng lên giao cho tôi xử lý không?” An Đình Đình nói.

Hai người phụ nữ đối mắt nhìn nhau, Sở Huệ Nhu gật đầu, nói: “Cho, tôi đương nhiên là cho.”

“Được, cứ quyết định như vậy đi.” An Đình Đình gật đầu: “Tiền tôi gửi ở ngân hàng, bây giờ đi lấy ra, hay là sao?”

“Đừng, một hơi 15 tỷ tôi cũng chưa chắc cầm được hết. Đây là thẻ của tôi, cô chuyển tiền vào là được rồi.” Sở Huệ Nhu lấy ra một tấm thẻ đưa qua.

“Được.” An Đình Đình nhận lấy thẻ ngân hàng: “Còn về căn nhà, tên chủ hộ vẫn là Tiểu Nha, tôi vốn không có đi sang tên. Cô định xử lý thế nào?”

Sở Huệ Nhu hờ hững như không có gì: “Chỉ cần cô đưa giấy phép nhà đất cho tôi là được rồi, còn về những cái khác thì không cần cô quan tâm.”

Nghe vậy, An Đình Đình cũng không hỏi nhiều nữa.

Chiếc xe lái đến trước một ngân hàng nào đó ở thành phố G rôi ngừng lại, một mình An Đình Đình xuống xe.

Lâm Tiêu Tương và Sở Huệ Nhu không có theo.

Tiếp tân nhìn thấy khách đến, nhiệt tình mà tiến lên trước hỏi thăm: “Chào cô, xin hỏi cô cần giúp gì?”

Trên mặt An Đình Đình nở nụ cười nhàn nhạt, hỏi: “Mạc Ninh Thanh có ở đây không? Kêu cô ấy qua đây.”

“Ơ...cái này...”

“Yên tâm, cô cứ nói tôi họ An, tên Đình Đình.”

Thì ra, nhà của Mạc Ninh Thanh chính là lão đại của một ngân hàng nào đó ở thành phố G. Tên của Mạc Ninh Thanh, thân là người làm việc ở ngân hàng này, có mấy ai là không biết.

Không lâu sau, nhân viên lễ tân đó lịch sự nói: “Cô ơi, đã gọi điện cho cô Mạc rồi, cô ấy nói sẽ qua đây ngay.”

“Ừm, làm phiền cô rồi." An Đình Đình mỉm cười gật đầu.

Điện thoại của cô bị Sở Huệ Nhu tịch thu rồi. Mục đích là sợ An Đình Đình gọi điện thoại cho ai đó cầu cứu. Nhưng mà không sao, An Đình Đình cố ý chọn cái ngân hàng này, mà cô và Mạc Ninh Thanh mới vừa tạm biệt nhau không lâu, cô tin Mạc Ninh Thanh chưa có đi xa.

Sau khi Mạc Ninh Thanh đến, An Đình Đình đơn giản nói chuyện này cho cô nghe.

“Đình Đình, cậu nói cho tớ biết, tớ bây giờ nên làm thế nào?” Mạc Ninh Thanh hỏi với thần sắc nghiêm túc.

“Tớ nói cậu nghe, chúng ta...ˆ An Đình Đình sáp đến bên tai Mạc Ninh Thanh, nhẹ giọng nói vài câu.

Mi tâm đang nhíu chặt của Mạc Ninh Thanh lập tức thả lỏng ra, nhưng cô vẫn rất lo lắng mà hỏi: “Thật sự có được không? Tớ Sợ cậu sẽ..."

“Không sao, muốn quật ngã hai người phụ nữ này, không ra chút công sức thì không được.”

“Được, tớ nghe cậu.”

Lúc Mạc Ninh Thanh rời khỏi, đặc biệt trở nên rất cẩn thận, sợ Sở Huệ Nhu ngồi trên xe nhận ra cô ta, cúi thấp đầu, chạy mất hút.

Trong xe, hai người phụ nữ luyên thuyên chuyện trên trời dưới đất.

“...Ả tiện nhân đó sao lâu như vậy rồi mà còn chưa ra ngoài nữa?” Sở Huệ Nhu nhíu mày, tầm mắt nhìn về phía cửa ngân hàng.

“Người có thân phận thấp kém, có khi nào nhìn thấy qua 15 tỷ tiên mặt a.” Lâm Tiêu Tương cười khẩy một tiếng.

“Cái cục tức này, kêu tôi làm sao mới nuốt xuống được đây!” Sở Huệ Nhu nghiến răng nghiến lợi.

Lâm Tiêu Tương trầm mặc một hồi, lập tức nảy ra một chủ ý, nói: “Tôi có cách này, đợi sau khi ả tiện nhân đó nhả tiền ra hết rồi, dù sao chúng ta cũng có xe, đưa cô ta đến một nơi không có người, hung hăng dạy dỗ một trận.”

“Cái chủ ý này hay đó.” Sở Huệ Nhu cười rồi, nhưng sau đó lại lo lắng nói: “Lỡ như cô ta nói với Diệu Dương thì làm sao?”

“Nói thì nói thôi, dù sao lúc đó cô cũng không ở thành phố G. Cho dù là có ở đi nữa, với đại danh của ông tư nhà họ Mặc, ai dám làm gì chứ? Ngay cả Mặc Diệu Dương cũng phải kiêng dè vài phần nữa.” Vẻ mặt Lâm Tiêu Tương đắc ý, nhún nhún vai.

Sắc mặt Sở Huệ Nhu trở nên lạnh lẽo, lập tức cảnh cáo nói: “Tôi cảnh cáo cô, chuyện của tôi và ông tư Mặc, nếu như cô dám nói ra ngoài, tôi có thể lột da cô đó.”

Nghe vậy, Lâm Tiêu Tương vội vàng gật đầu như giã tỏi: “Vâng vâng, tôi biết rồi, cô yên tâm đi, chuyện này tôi coi như là không biết."

Sở Huệ Nhu lúc này mới thu sắc mặt hung tợn lại.

Lại qua một khoảng thời gian, An Đình Đình mới ra khỏi ngân hàng,

Cô đưa một tấm thẻ đến trước mặt Sở Huệ Nhu: “Đã chuyển tiền vào rồi.”

Sở Huệ Nhu cười híp mắt mà nhận lấy tấm thẻ, sau đó lại hỏi: “Nhà của tôi thì sao?”

“Giấy nhà đất tôi đã gửi ở một ngân hàng khác rồi. Bây giờ phải lấy luôn sao?”

“Đương nhiên phải lấy ra rồi!”

Thế là, chiếc xe rẽ hướng, đi về phía địa chỉ mà An Đình Đình nói.

Khoảng một tiếng sau, An Đình Đình thấy bên Mạc Ninh Thanh chắc là đã chuẩn bị xong rồi. Cô mới đi ra khỏi ngân hàng, đưa đồ đến tay Sở Huệ Nhu.

“Bên trong chính là giấy nhà đất.”

Sở Huệ Nhu bán tín bán nghi, mở ra, lật trước lật sau xem, xác định không phải làm giả thì mới gật đầu.

“Cũng được.”

“Bây giờ có thể đưa đồ cho tôi, để cho tôi đi rồi chứ?” An Đình Đình giả vờ như rất gấp rút.

Lâm Tiêu Tương nhướng mày, nói: “Gấp cái gì? Chúng ta đến một nơi ôn lại chuyện cũ đi.”

“ý gì?” An Đình Đình cảnh giác hỏi. Nhưng trong lòng thì nghĩ, quả nhiên là như cô nghĩ, hai người phụ nữ này không thể bỏ qua cho mình dễ dàng như vậy được.

Sở Huệ Nhu cũng cười lạnh đầy ác độc, nói: “Đến nơi rồi cô sẽ biết thôi.”

Cửa xe mở ra, An Đình Đình bị người ta đẩy ra ngoài.

Cô nhếch nhác mà ngồi phịch ở dưới đất, trên người bị quẹt vài vết thương.

Chỗ này vắng vẻ không người, đằng sau là một cây câu đá lớn cũ rách.

“Các người...muốn làm gì?” An Đình Đình giả vờ sợ hãi, co người lại về sau.

“Yên tâm, tôi sẽ không tìm người làm nhục cô như trước đây nữa đâu.” Sở Huệ Nhu cười âm hiểm.