Chương 15. Bồi bổ thân thể bằng dịch con cháu của ông đây.
Nếu bây giờ đè cô ra làm, Trình Nghị biết nhất định da^ʍ nữ nhát gan này sẽ sợ hãi chạy trốn.
Nhưng mẹ nó, ‘chym’ trong quần đã căng trướng muốn nổ tung rồi! không thể làm gì khác hơn là lấy lui làm tiến, đè cô dưới thân mình, cách mấy lớp quần áo, đẩy hông đâm vào giữa hai chân cô, bàn tay to rộng thì lại nhào nặn đôi bầu ngực sữa trắng nõn đẩy đà của cô.
Toàn thân da^ʍ nữ này mềm nhũn, ngón tay anh dường như bị lún vào trong nhũ thịt của cô.
Chu Dao bị anh hung hăng đẩy một cái, cho dù cách lớp vải nhưng tiểu huyệt bị anh cọ cũng phải tê dại, cô cũng có cảm giác được dâʍ ŧᏂủy̠ từ trong tiểu huyệt của mình trào ra ướt đẫm qυầи ɭóŧ, bầu ngực bị anh bóp cũng thấy đau nhức vô cùng.
Lần đầu tiên, bầu ngực bị người ta xoa nắn, cô có cảm giác vừa khẩn trương vừa xấu hổ, bàn tay của anh thật lớn, có thể bao trọn bầu ngực của cô, lúc trước, khi chat X với nhau, người đàn ông này thích nhất là xem cô tự nhào nắn bầu ngực, nhưng tự mình sờ thật sự là thua xa với bàn tay nóng bỏng của anh, khiến thân thể tê dại không thôi.
Tiểu huyệt càng lúc càng tiết nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, rất muốn, cô rất muốn anh có thể dùng ngón tay cắm vào trong, dùng sức xoa nắn tiểu hạch kia để cho cô lêи đỉиɦ cao trào.
Nhưng cô không dám đem suy nghĩ xấu hổ này nói ra miệng, không dám đối mặt với du͙© vọиɠ của bản thân, lúc ân ái trên video cô có thể ném hết mặt mũi, sự xấu hổ đi, say sưa trầm mê trong du͙© vọиɠ, chỉ vì có màn hình ngăn cách, anh không biết cô là ai và cô cũng không biết anh là người nào.
“Ha ~~~” người đàn ông phía trên phát ra một tiếng gầm nhẹ đầy kiềm nén, động tác chậm lại, đâm nhè nhẹ vào bên dưới của cô.
Hình như đồ lưu manh này đã bắn ra, cô có thể ngửi được mùi tanh hôi của tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Trình Nghị vùi đầu vào ngực cô thở gấp, hơi thở mang theo nóng ấm phả lên đầu nhũ của cô, khiến nó run rẩy dựng thẳng lên, anh hung ác cắn một cái lên đầu nhũ dâʍ đãиɠ trước mắt mình, nhây nhây thật mạnh rồi mới chịu nhả ra.
Chu Dao bị thân thể to lớn của anh đè bẹp, suýt nữa đã không thở nổi, đột nhiên bị đau, cô thét chói tai: “A! Đau quá, đau quá, đau quá…”
Nhũ hoa giống như bị anh cắn đứt, cái tên lưu manh thối này đúng là tội phạm cưỡиɠ ɠiαи! Cô tức giận đẩy cái đầu của ai đó đang vùi trong ngực mình ra.
“Cuối cùng cũng được ăn đầu nhũ dâʍ đãиɠ này rồi, ngon thật!”
Người đàn ông kia còn tà ác liếʍ liếʍ khóe môi, đôi mắt sáng rực như ngọn đuốc nhìn chăm chăm cô, khiến cô cảm thấy bản thân mình như dê con đợi sói ăn thịt không bằng, Chu Dao ôm ngực, thân thể co ro run rẩy không ngừng.
Trình Nghị cũng dùng hết lý trí còn sót lại trong đầu, lùi người ra, nếu anh còn bám dính cô thế này, chỉ sợ rằng anh sẽ không kiềm chế được mà lấy ‘chym to’ ra chơi cô một trận kinh hồn.
Anh ngồi dậy lấy khăn giấy luồn vào qυầи ɭóŧ, lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa mới bắn, khi lấy ra ngoài, khăn giấy cũng ướt đẫm, trên đó toàn bộ đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, sềnh sệch dinh dính, từng giọt nhiễu xuống, mùi vị nồng đặc tràn ngập khắp xe.
Mùi vị này cũng ngang ngược như chính con người của anh, Chu Dao khó chịu che mũi lại.
“Che cái gì mà che? Sớm muộn gì ông đây cũng rót toàn bộ vào bụng em, để em ăn hết dịch con cháu của ông bồi bổ thân thể.”
Anh vừa nói vừa phẩy phẩy cái khăn trong tay, làm cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ vung tung tóe, văng lên mặt Chu Dao, ngay cả bộ ngực sữa đang trần trụi kia cũng không thoát được.
“Á! Gớm quá! Mau lau sạch cho em!”
Chu Dao vội vàng lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên người, khổ cho cô, lúc trước còn ham muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, bây giờ chỉ cần ngửi thấy mùi đã chịu không nổi rồi, đúng thật trong suy nghĩ mới là đẹp đẽ.
Trình Nghị nhìn thấy gương mặt nhăn nhó muốn khóc với vẻ ghét bỏ của Chu Dao, anh bèn giả vờ đưa khăn tay úp lên mặt cô.
“Còn ồn ào nữa, ông đây sẽ lấy cái này chặn miệng em lại.”
Chu Dao khóc cũng không dám khóc, ngay cả nói cũng không dám, cũng không dám bịt mũi lại nữa, vừa tủi thân vừa sợ hãi nhìn cái khăn giấy ướt đẫm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, cô thật sự rất sợ anh sẽ nhét cái đó vào miệng mình.
Khoảng cách rất gần, mùi vị đó lại càng nồng nặc hơn, ngang ngược xông thẳng vào lỗ mũi cô.
“Hức hức ….” Cô thút thít, tên lưu manh ở ngoài hiện thực đáng sợ hơn nhiều! Hơn nữa cô còn không dám chống đối. Lúc trước chat X với nhau, nếu như anh bỉ ổi quá mức, cô còn có thể cự tuyệt, anh cũng không thể làm gì được cô.
Còn bây giờ, người đàn ông này, một tay cũng đã có thể giữ chặt được cô, cô còn chỗ nào dám phản kháng ….
Trình Nghị thấy dọa cô sợ đến khóc cũng hơi đau lòng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ này nọ của anh bổ dưỡng như vậy mà cô còn ghét bỏ! Sớm muộn gì anh cũng rót hết vào cho cô không chừa một giọt! Lấp đầy da^ʍ huyệt với cúc hoa lẳиɠ ɭơ kia của cô! Cô chỉ có thể ngoan ngoan mang thai đứa nhỏ cho anh!
Hạ kính xe xuống ném khăn giấy dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra ngoài, rồi lại lấy tờ khăn giấy khác lau nước mắt cho cô, da^ʍ nữ này khóc nước mắt nước mũi lấm lem, trên mặt còn có lấm tấm tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị văng trúng, nhìn đáng thương vô cùng.
“Chậc, yếu đuối.”
Lực tay anh rất lớn, da thịt non mềm của cô bị anh lau đỏ bừng, Chu Dao cũng không dám vặn vẹo, ngoan ngoãn để anh lau sạch khuôn mặt cho mình.
Anh hôn lên môi cô một cái, mới chịu ôm cô đặt ngồi lên đùi mình, cài cúc áo sơ mi lại cho cô, trong lúc đó ăn vụng cũng vô số lần, lại nhéo lại ngắt đầu nhũ mập múp của cô.
“Đáng yêu ghê, vừa da^ʍ vừa hăng hái!”
Chu Dao sợ anh lại đến lần nữa, thêm phần cơ thể mệt rả rời, ngồi trên đùi anh mặc anh chà đạp, mυ'ŧ chùn chụt hai đỉnh nhũ thẳng đứng đáng thương của mình.
Sau khi mặc quần áo tử tế, anh ôm cô xuống xe, em họ cô đợi ở đầu cổng tiểu khu đã lâu, nhìn thấy một người đàn ông cao to lực lưỡng ôm ôm kéo kéo bả vai chị họ đi đến, lại gần thì thấy chị họ mình đỏ hồng đôi mắt, tóc tai cũng có chút rối bù.
Cậu chạy ra đón, hỏi: “Chị họ, làm sao vậy? Anh này là...?”
Chu Dao còn chưa kịp trả lời, người đàn ông bên cạnh đã chìa tay ra: “Chào cậu, anh là Trình Nghị, là bạn trai của cô ấy.”
Chu Dao mờ cả mắt, trên mạng gọi anh là chồng vì tình thú, còn trong cuộc sống hiện thực cô đâu có bằng lòng qua lại với anh đâu!
Nhưng cô sợ sự hung dữ ngang ngược của anh sao dám phản bác được, chỉ đành ngầm thừa nhận.
Cậu em họ cũng đưa tay ra nắm chặt: “Thì ra là anh rể, chào anh, chào anh, em là em họ của chị ấy.”
Cậu em họ cầm túi xách của Chu Dao đưa cho Trình Nghị, nói: “Em đây không quấy rầy anh chị ân ái nữa, đi trước nha, chị họ, lần sau gọi điện nha.”
Sau khi em họ đi rồi, Chu Dao muốn lấy đồ của mình lại thì bị anh né tránh: “Đi, anh đưa em vào trong.”
Không hề cho cô từ chối, anh đã lôi cô đi vào trong khu chung cư, người đàn ông này, bất kể là trên mạng ảo hay ngoài hiện thực cũng đều ngang ngược như thế.
Chu Dao đã quen với sự bá đạo của anh, cho nên không dám kháng cự chỉ có thể bị anh lôi kéo đi về phía trước.
Đưa cô đến dưới lầu chung cư anh bỗng dừng bước chân, đưa đồ trong tay trả lại cho cô.
“Lên nhà đi, anh nhìn em vào rồi sẽ đi.”
“Hả …?”
“Em đi nha?”
Đồ lưu manh này sao lại dễ dàng buông tha cho cô đi về như thế chứ, Chu Dao cảm thấy thật khó tin.
Trình Nghị đứng bên dưới nhìn cô đi vào nhà.
Chu Dao xoay người đi vào trong, cũng không dám quay đầu lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng hừng hực của anh, cô sợ đến mức, bước chân cũng dần nhanh hơn.
Trình Nghị nhìn căn hộ ở tầng một sáng đèn, anh mới rời đi, khó khăn lắm anh mới tìm được cô, sao lại có thể dễ dàng thả cô chạy mất cơ chứ, anh còn hận không thể trực tiếp nuốt thẳng cô vào bụng nữa ấy! Ngay cả xương anh cũng phải nuốt sạch.
Nhưng da^ʍ nữ của anh lá gan nhỏ xíu, làm thế sẽ dọa cô chạy mất, trước hết cứ từ từ, chậm rãi… Anh còn rất nhiều cơ hội.
Lúc anh đi ra khỏi chung cư, đã hỏi người bảo vệ ở phòng trực, có thấy cô gái kia dẫn đàn ông khác về nhà không, anh bảo vệ nói rằng mình làm ở đây đã nhiều năm, đến tận bây giờ chỉ thấy cô đi về một mình lẻ bóng.
Bây giờ, da^ʍ nữ này dường như đã nằm trong lòng bàn tay anh rồi, chạy đâu cho thoát.