Chương 14. Anh mạnh bạo như muốn ăn tươi nuốt sống lưỡi nhỏ của cô.
“Hừ, tránh cái gì mà né!”
Anh nhìn dáng dấp hở đầu lòi đuôi của cô cười xùy một tiếng, bất ngờ cúi đầu qua, khiến Chu Dao sợ quá lùi về sau.
Trình Nghị đột nhiên cảm thấy dáng vẻ nhát gan của da^ʍ nữ này thật mẹ nó đáng yêu quá đi mất, co rụt lại thành một khối nho nhỏ trên ghế xe, đôi mắt to tròn hoảng sợ nhìn anh.
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương mặc người xoa nắn này của cô, máu gia trưởng đàn ông từ sâu trong lòng Trình Nghị bùng phát, anh có cảm giác muốn bảo vệ cô, mặt khác, anh lại muốn hung hăng chà đạp cô, nhìn dáng vẻ đáng thương bất lực của cô.
Thân thể người đàn ông bao trùm lấy cô, cả không gian như thu hẹp lại tràn đầy hơi thở của anh, Chu Dao sợ hãi, hai tay ôm ngực, vừa sợ vừa xấu hổ: “Anh anh anh tránh ra đi!”
Nhưng anh chỉ đưa tay cài thắt dây an toàn cho cô, sau đó ngồi lại chỗ của mình, anh nhướng mày, ra vẻ chế nhạo nhìn cô, dường như muốn nói cô tự mình đa tình.
Chu Dao lúng túng muốn xì hơi, tên lưu manh này, anh dám nói là anh không cố ý hả, thắt dây an toàn có cần dựa gần thế không?
Chỉ trách mình dễ kích động khiến anh chế giễu, cô tức giận quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài, không thèm để ý đến anh nữa.
Lưu manh Trình Nghị này đúng thật có cố ý, thì ra trong hiện thực, đùa bỡn với da^ʍ nữ này càng vui vẻ hơn, ha ha ha, nhìn dáng vẻ không làm gì được của cô khiến anh rất hài lòng.
Chỉnh máy hướng dẫn đường xong, anh chỉ chuyên tâm lái xe, cũng không mở nhạc, chỉ có tiếng động cơ.
Chu Dao nhịn một hồi, khẽ quay đầu lại, bây giờ cô mới có cơ hội nhìn gương mặt anh, lén lút nhìn một cái, thật giống với tưởng tượng của mình, ngũ quan của tên lưu manh này ương ngạnh, mũi cao thẳng, da ngăm đen, không phải là kiểu đẹp trai tiêu chuẩn mà là bộ dạng cà lơ phất phơ, thành thục, là một tên lưu manh rất đẹp trai.
Hai người cũng đã chat X với nhau hơn hai tháng, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy mặt nhau, Trình Nghị có dụ dỗ cô cho anh xem, nhưng cô không chịu.
Mạng net là hư ảo, bạn có thể buông thả những ngượng ngùng xấu hổ để tự sướиɠ trực tiếp cho người đàn ông xa lạ nhìn, để cho anh ta thấy hết dáng vẻ phóng túng dâʍ đãиɠ của bạn, cũng có thể gọi anh ta là ông xã, là chồng, những lời da^ʍ dật bình thường không thể nói cũng lớn gan thốt ra để anh ta nghe.
Nhưng nếu một ngày, bạn biết được dáng mạo của nhau thì đã phá vỡ hư ảo này, biến nó thành sự thật.
Trình Nghị vẫn luôn chú ý đến cô, thấy cô tự cho rằnh anh không biết mà trộm nhìn.
“Nhìn lén làm gì, cho em nhìn, nhìn thoải mái luôn.”
“Ai đang nhìn trộm anh chứ.”
“Vợ ơi, chồng em có đẹp trai không?”
“Xì, ai là vợ anh, đồ lưu manh xấu xa! Sói đói!”
Bị anh gọi là vợ, khuôn mặt Chu Dao nhất thời đỏ bừng, rõ ràng trên mạng gọi sao cũng được, nhưng ra ngoài thế này, gọi như thế lại có cảm giác rất khác, giống như anh và cô là một đôi vợ chồng thật sự.
Cô đỏ hồng khuôn mặt cười một cái liếc nhìn anh, nhưng vẻ thẹn thùng và đôi mắt ngập tràn nước xuân này, nhìn cứ như đang liếc mắt đưa tình với nhau vậy.
Mấy chục phút chạy xe cũng đã đến, em họ Chu Dao còn chưa thấy đâu, cô muốn mở cửa xe ra ngoài thì bị anh ôm chặt lại.
“Em… Em đến nhà rồi.”
“Sao có thể dễ dàng thả em đi như vậy được chứ.”
Người đàn ông này giống như hóa thân thành sói đói hung ác, ánh mắt như muốn đem cô nuốt vào trong bụng, đáy mắt còn loe lóe, không hề che giấu du͙© vọиɠ.
Chu Dao sợ hãi tránh lùi về sau, lại bị anh đè xuống chỗ ngồi, thân hình cao lớn của người đàn ông vững vàng kiềm chế được thân thể đang lộn xộn của cô.
Đầu gối anh chen vào giữa hai chân cô, không cho cô cựa quậy, một tay cầm lấy hai cánh tay không chút ngoan ngoãn nào của cô kéo lêи đỉиɦ đầu.
Anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô, Chu Dao lắc đầu trốn tránh không chịu phối hợp, lạ bị anh giữ chặt cằm, miệng nhỏ bị ép mở ra, lưỡi nhỏ hồng xinh thơm ngát bên trong cũng bị anh cuốn vào miệng, sức của anh mạnh bạo đến mức giống như ăn tươi nuốt sống cái lưỡi của cô.
Trình Nghị cảm thấy cái lưỡi nhỏ này thơm ngon vô cùng, vừa mềm vừa trơn tru ẩm ướt.
Hơi thở hai người đan xen vào nhau, trong khoang xe yên tĩnh chỉ còn lại tiếng nuốt nước bọt, tiếng mυ'ŧ lưỡi chụt chụt vang lên.
Chu Dao không chống cự được lại còn bị ép mở miệng, mặc cho anh đưa lưỡi của mình với sâu tận vào trong cuống họng, lưỡi anh vừa dày vừa lớn, lấp đầy miệng nhỏ, lưỡi của cô có muốn tránh cũng không tránh được.
Cái lưỡi anh chận kín bên trong cuốn lấy lưỡi cô mà mυ'ŧ cắn, cái lưỡi đáng khinh của tên lưu manh này không khác nào ‘chim to’ của anh ta cả, cô chỉ có thể ‘ưm ưm’ từ chối.
Lưỡi nhỏ của cô bị anh hôn mυ'ŧ tê rần, đã vậy còn uống mấy ngụm nước bọt của anh ta nữa.
Chu Dao nghĩ, lần trước từ chối không ra gặp mặt anh thật sự là chuyện đúng đắn, lần đầu hôn môi lại bị người ngang ngược hôn lưỡi như vậy! Nụ hôn đầu của cô lại bị gã lưu manh thô lỗ đáng ghét này lấy đi như vậy.
Đậu mọe! nước bọt của da^ʍ nữ này ngọt thật! Không đòi lấy một chút lợi lộc là không được, ông đây tìm mệt muốn chết.
Nước bọt của cô tựa như rượu ngon trân quý, uống vào thân thể tràn đầy năng lượng, trong lòng tràn trề sung sướиɠ.
Anh vừa xoa xoa ngực sữa vừa nuốt lấy nước bọt của cô, nước bọt của da^ʍ nữ này ngọt quá, chắc có lẽ ngay cả nướ© ŧıểυ cũng rất ngọt.
Bị anh hôn sâu như vậy, Chu Dao dần dần quên cả giãy giụa, nước bọt tiết ra cũng bị anh mυ'ŧ sạch.
Đó mấy người nhìn đi, da^ʍ nữ này sống chết cũng không chịu ra gặp mặt, bây giờ không phải đang ở nằm dưới thân ông, bị ông hôn đến mức ánh mắt cũng mơ màng sao, nước bọt chảy lan tràn, chậc chậc, đúng là đồ lẳиɠ ɭơ!
Trình Nghị sắp điên rồi, vật kia trong quần anh sau khi nhìn thấy cô cũng không thể mềm xuống được, anh mở thắt lưng, đầy hông ra sức đâm vào giữa hai chân cô, da^ʍ nữ anh tìm lâu nay đang nằm dưới thân anh, quần áo xốc xếch mặc kệ anh làm, anh kích động muốn điên lên, không còn chút lý trí, lực đẩy của anh càng lúc càng tăng lên.
Cự vật kia như kiếm chưa rút khỏi vỏ, nhưng cũng bừng bừng khí thế, mạnh mẽ vô cùng, mặc dù cách mấy lớp quần áo, bên dưới Chu Dao bị anh đâm vào cũng cảm thấy đau, giống như nó hạ quyết tâm, đâm thủng hết mấy lớp vải để hung hăng càng quấy trong thân thể cô.
Chu Dao bị anh đẩy lùi về phía sau, ghế ngồi cũng rung lên, mông nhỏ tránh né sự tấn công của anh, người đè cô chính là một con sói, hung ác và bạo tàn!
“Hức hức…” Chu Dao sợ đến mức khóc lên, nức nở muốn anh tránh ra.
Trình Nghị hôn đủ rồi mới chịu buông cô ra, anh dùng lòng bàn tay xoa xoa hai cánh môi đỏ tươi sưng vù của cô, hơi thở gấp gáp của cô phả lên mặt anh.
“Đã tìm được em rồi, anh nói cho em biết, không cho phép chạy trốn!”
Thật ra, lúc trước Chu Dao bị anh kì kèo dây dưa mãi, cố chấp trong lòng cũng tan rã, đối với chuyện gặp mặt nhau ở bên ngoài cô cũng không còn mâu thuẫn, nhưng ai ngờ được, anh trong hiện thực lại hung bạo và đáng sợ như vậy, Chu Dao nghĩ, thà rằng bọn họ chat X qua video cả đời cũng không muốn gặp mặt, hu hu hu….