Lúc này Nhậm Diệc chỉ hận mình không thể biến mất ngay tại chỗ.
Cũng không phải là lần đầu Cung Ứng Huyền nói lời kinh người, mà thường thường vẫn nói ra, thêm nữa là vẻ ngoài lạnh lùng như băng kia rõ ràng không hợp nói lời khiến người ta nóng lòng thiêu phổi. Rất có thể là bởi vì Cung Ứng Huyền vốn không để bụng đến xã giao bình cấp, thế là muốn nói cái gì liền thẳng thắn luôn, sau đó gây khó dễ cho người khác.
Nhậm Diệc có nỗi khổ riêng không nói nên lời, thậm chí hiện giờ nên mở miệng thế nào anh cũng chưa nghĩ ra.
Cung Ứng Huyền không buông tha nhìn Nhậm Diệc: "Tại sao anh lại không dám nhìn tôi? Tôi như vậy khiến anh không thoải mái sao?" Hắn cố tình xốc vén vạt áo tắm.
Nhậm Diệc theo bản năng lùi về sau một bước. "Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì."
"Tôi vẫn luôn nói lời tôi muốn nói mà." Cung Ứng Huyền chăm chú nhìn Nhậm Diệc, không cho anh cả một cơ hội để thở lấy hơi: "Anh đã từng mơ tưởng chưa?"
Nhậm Diệc thẹn quá hóa giận: "Cậu hỏi câu này với mục đích gì hả, muốn nhục nhã tôi ư?"
"Tôi có quyền được biết chuyện liên quan tới mình. Trước đây anh vẫn gạt tôi, hiện giờ anh không cảm thấy nợ tôi một chút chân tướng à." Cung Ứng Huyền hơi nheo mắt lại, "Không cho phép gạt tôi nữa."
Nhậm Diệc buồn bực vò mái tóc ngắn ngủn, thế nào đi nữa vẫn là khó mở miệng.
Nói là không có sao, kiểu lời nói dối này ở trong thế giới của người trưởng thành dường như không hề có sức thuyết phục.
Nói là có sao, anh không dám tưởng tượng Cung Ứng Huyền sẽ trưng ra phản ứng kiểu gì.
Thế nên Nhậm Diệc bí quá hóa liều, anh quyết định chạy trốn: "Tôi không muốn thảo luận vấn đề này nữa, cậu nghỉ ngơi đi." Nói xong rảo bước về phía cửa.
Anh vừa mới đặt được tay lên cửa đã cảm nhận được một luồng gió lùa tới từ đằng sau lưng. Tiếp đến, cánh cửa vừa mở ra đã bị một bàn tay to sập trở lại, "cạch" một tiếng, khép kín mít.
Nhậm Diệc bỗng cảm thấy tim đập nhanh hơn, anh dùng dư quang để liếc bàn tay đang chặn lên cánh cửa bên hông mình. Năm ngón tay trắng nõn thon dài, móng tay mượt mà sạch sẽ, thoạt nhìn là một bàn tay đẹp đẽ chỉ thích hợp để chắp bút viết văn, nhưng trên thực tế tài thiện xạ lại rất chuẩn, khí lực vô cùng lớn. Anh để ý bốn khớp xương của bàn tay này có vết lồi lõm gồ ghề rõ ràng không giống người bình thường, khớp xương biến dạng thế này là do quanh năm đánh võ mà nên.
Có đôi khi Cung Ứng Huyền tức giận, Nhậm Diệc thật sự hơi bị dọa sợ, chẳng hạn như hiện tại. Anh có thể cảm giác được Cung Ứng Huyền đang đứng ngay sau lưng, đồng thời là hơi thở ấm nóng dâng lên ở sau gáy mình. Chỉ qua tần suất thở gấp thôi cũng đã có thể cảm nhận được sự tức giận của Cung Ứng Huyền.
Thế là anh không dám cử động dù chỉ một ly.
Một tay khác của Cung Ứng Huyền cũng đặt lên ván cửa, vây Nhậm Diệc giữa hai cánh tay và thân hình cao lớn. Trong lúc đó, hắn ghé sát vào bên tai Nhậm Diệc, thì thầm: "Muốn chạy à?"
Trái tim Nhậm Diệc run lên.
"Trả lời câu hỏi của tôi."
Nhậm Diệc hít sâu một hơi: "Một người đàn ông bình thường, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp cũng có ý tưởng, có thể chỉ là phản ứng từ bản năng thôi, không có nghĩa là anh ta sẽ làm cái gì."
"Đó chính là có." Cung Ứng Huyền từ sau lưng nhìn vành tai đỏ bừng của Nhậm Diệc, trong tim lại như có móng vuốt nho nhỏ đang nhẹ nhàng gãi cào, đôi môi hắn như có như không chạm lên vành tai kia, "Quay qua đây."
Nhậm Diệc căng thẳng đến mức mồ hôi rịn ra đầy lòng bàn tay.
"Tôi nói, quay, qua, đây." Cung Ứng Huyền ra lệnh.
Nhậm Diệc cam chịu nhắm mắt lại, chậm rãi xoay người. Lúc nghiêng người, anh đã cật lực co mình lại, nhưng vẫn không thể tránh khỏi tiếp xúc thân thể với Cung Ứng Huyền.
Nhậm Diệp gò ép bản thân phải trấn tĩnh trở lại, lấy dũng khí để nhìn thẳng vào hai mắt Cung Ứng Huyền, thâm ý trong đôi mắt kia căn bản khiến anh đọc không hiểu.
"Là ảo tưởng thế nào?"
Nhậm Diệc cảm giác đầu mình chực nổ tung, anh cắn răng nói: "Không nhớ rõ!"
"Cũng giống cách anh với Kỳ Kiêu làm à?"
"Không biết, không nhớ rõ..." Nhậm Diệc thấy khó nói.
"Anh từng ảo tưởng tôi hôn anh sao, ôm anh sao, cùng anh..."
"Đủ rồi!" Nhậm Diệc đưa tay muốn đẩy Cung Ứng Huyền ra.
Cung Ứng Huyền một phen bắt lấy cổ tay của anh, ghim lên cửa, đôi mắt sắc sảo như dã thú nhìn khóa vào đáy mắt sâu thẳm của Nhậm Diệc. Hắn lạnh lùng nói: "Không phải anh nói là không có bất luận ý tưởng gì với tôi ư, anh còn muốn gian dối đến khi nào nữa."
Nhậm Diệc gằn giọng, "Cậu muốn chứng minh cái gì hả Cung Ứng Huyền? Chứng minh là tôi có ý nghĩ xấu xa ghê tởm đối với cậu... Tôi đã nói rồi, những cái đó chẳng qua đều là bản năng, bản năng! Cậu cũng là đàn ông đó, con mẹ nó buổi sáng thức dậy có phản ứng là có ý gì với không khí chắc? Tôi nói cho cậu biết, tôi không thích cậu, loại hình tôi yêu thích vẫn là kiểu như Kỳ Kiêu, cậu khỏi phải lo tôi có ý đồ không an phận gì với cậu, cũng chẳng phải ngại tôi sẽ quấy rối cậu đâu, cậu không cảm thấy bản thân quá, quá tưởng bở à!"
Nhậm Diệc gào lên một hơi xong, toàn bộ tâm thất đều đang run rẩy, toàn thân anh lạnh ngắt, như thể máu đều bị rút cạn trong nháy mắt. Dẫu giáo huấn Cung Ứng Huyền xong rồi, trong lòng lại không mảy may đắc thắng hay vui sướиɠ gì, anh chỉ cảm thấy mình vừa đáng thương lại vừa buồn cười. Anh còn không hiểu mình ngụy biện hùng hồn kiểu gì nữa, là vì "tình bạn" bấy lâu nay đã không thể duy trì, hay là vì chút xíu tôn nghiêm còn sót lại trước mặt Cung Ứng Huyền đây.
Rốt cuộc là có ý đồ gì? Anh còn ấp ủ loại hy vọng gì nữa vậy? Nếu như ranh giới cuối cùng của anh chỉ là khiến Cung Ứng Huyền không ghét bỏ mình, thế thì nói xong lời này, chỉ sợ điểm then chốt ấy cũng bị phá tan.
Thái độ của Cung Ứng Huyền chùng xuống với tốc độ đến mức mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Ánh mắt lạnh lẽo hơn, biểu hiện càng lúc càng dữ dằn, hắn nói khẽ: "Được, được lắm, là tự tôi tưởng bở." Hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra bốn chữ "tự tôi tưởng bở" này, chỉ cảm thấy mỗi chữ như một cây đao, đâm xuyên trái tim hắn.
Nhậm Diệc hít sâu, không ngừng hối hận: "Tôi, tôi không phải là có ý đó, tôi..."
"Chỉ là tôi muốn xác nhận thử xem, xác nhận anh không có ý nghĩ nào không nên có đối với tôi." Toàn thân Cung Ứng Huyền rét lạnh, "Chính miệng anh từng nói chỉ coi tôi là bạn bè cơ mà, thế mà sau lưng lại giấu giếm tôi nhiều đến vậy."
Nhậm Diệc siết chặt nắm đấm, giọng khàn khàn: "Vậy giờ cậu đã có thể yên tâm chưa."
"Yên tâm rồi." Cung Ứng Huyền không những không giận mà còn cười, nụ cười kia khiến Nhậm Diệc dựng cả tóc gáy.
"Có thể buông tôi ra được chưa." Nhậm Diệc thấp giọng nói, "Đội trưởng Khưu cũng sắp đến rồi, chúng ta còn chính sự phải làm."
Cung Ứng Huyền vẫn không buông tay, hắn hơi khom lưng, nhìn thẳng vào Nhậm Diệc: "Tôi có chút tò mò."
"... Tò mò cái gì."
"Chuyện ấy, hầu hết mọi người đều bảo rất thoải mái."
Nhậm Diệc nghe hiểu: "Tôi cho rằng cậu rất bài xích..."
"Tôi bài xích tìиɧ ɖu͙© làm gì chứ, tìиɧ ɖu͙© là phương thức để duy trì nòi giống, cũng là bản năng của động vật như ăn ngủ nghỉ thôi, trong nghiên cứu tâm lý tội phạm thì tìиɧ ɖu͙© cũng là một khía cạnh không thể thiếu. Thứ tôi bài xích chính là người."
Bây giờ Nhậm Diệc nghe không hiểu, anh không biết Cung Ứng Huyền nói cái này là có ý gì.
"Xét thấy..." Cung Ứng Huyền chăm chú nhìn vào mắt Nhậm Diệc, từ ánh nhìn đến giọng đều ánh lên vẻ tàn khốc, "Anh vừa khéo có một cơ thể không khiến tôi bài xích, tôi muốn thử xem."
Hai mắt Nhậm Diệc trừng lớn, khϊếp sợ đến mức không nghĩ được gì.
Cung Ứng Huyền đang nói cái gì? Hắn đang nói cái gì?!
"Sao nào, không phải anh cũng từng ảo tưởng rồi à." Cung Ứng Huyền cười gằn, "Anh cho rằng nói dối không phải trả giá đắt sao, đây là anh thiếu nợ tôi."
Nhậm Diệc run giọng nói: "Cậu, cậu muốn..."
"Anh không thích tôi, tôi cũng sẽ chẳng thích anh, cứ như vậy, chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều. Tôi cũng là đàn ông, tôi chỉ muốn biết đó là cảm giác gì."
Trái tim Nhậm Diệc bị nhéo đau.
Nếu như sớm hơn trước đây mấy tháng, Cung Ứng Huyền có đưa ra yêu cầu như thế, ắt hẳn anh sẽ cao hứng vô cùng. Nhưng hiện tại không xong rồi, thật lòng yêu thích một người, chỉ có tâm ý tương thông mới là tín ngưỡng cuối cùng. Mà Cung Ứng Huyền sẽ không thích anh.
Cung Ứng Huyền nảy sinh ý niệm như vậy, là anh sai sao? Anh nhớ lại lời Khưu Ngôn từng nói, có phải anh đã lợi dụng thân phận bạn bè để dẫn dắt Cung Ứng Huyền lầm đường lạc lối không?
Rốt cuộc anh đã làm cái gì, vì cái gì lại ra nông nỗi này rồi?!
Hai mắt Cung Ứng Huyền đỏ lên, Nhậm Diệc trong tầm mắt của hắn vừa mơ hồ lại vừa rõ rệt, hết rõ rệt lại đến mơ hồ, lặp lại liên tục, khiến đầu hắn đau như búa bổ.
Từ lâu hắn đã bị chọc giận, đã bị đâm thương, song hắn vẫn giấu giếm. Hắn quá muốn chiếm được, chỉ cần có thể chiếm giữ Nhậm Diệc, bất kể là cách gì, bất luận là bao nhiêu, hắn đều muốn. Ngay cả khi Nhậm Diệc đã rõ ràng rành mạch nói "không thích" hắn, hắn vẫn muốn đến điên cuồng.
Nhậm Diệc gật đầu: "Được." Anh khẽ nhếch miệng, nở một nụ cười dửng dưng như có như không, "Cái này thì có gì to tát đâu, tôi cho cậu... Thử."
Cung Ứng Huyền vô cảm nói: "Lúc anh có bạn trai vẫn có thể ám muội mập mờ với người khác, đối với anh mà nói, quả thật không phải vấn đề gì."
Nhậm Diệc cười khẩy một tiếng, đã hết hơi sức để biện giải: "Chào mừng tiến vào thế giới của người trưởng thành."
Cung Ứng Huyền buông Nhậm Diệc ra.
Nhậm Diệc lau mặt một cái, xoay người mở cửa rời đi.
Cung Ứng Huyền đứng bất động trước cửa hồi lâu, đột nhiên vung nắm đấm lên, dộng mạnh lên ván cửa.
Trên cửa gỗ vừa dày vừa nặng lõm ra một hố thật lớn, vụn gỗ văng tung tóe, cứa từng vết máu lên tay Cung Ứng Huyền.
- ---
Chờ tới lúc Khưu Ngôn đến, đã muộn lắm rồi.
Lúc ba người tập trung ở thư phòng làm việc đầy ắp vật chứng, mỗi người đều đeo một lớp mặt nạ bình tĩnh.
Khưu Ngôn và Nhậm Diệc bình tĩnh chào hỏi đối phương, còn Nhậm Diệc với Cung Ứng Huyền bình tĩnh đối diện nhau, dẫu hai người có thấy trên tay Cung Ứng Huyền quấn băng gạc cũng nhịn thói quen quan tâm thường ngày xuống.
Thật giống như tất cả đều rất bình tĩnh, chẳng ai có thể nhìn ra nội tâm đang dậy sóng của ai.