Nguyên bản cảm thấy kỳ nghỉ dài đằng đẵng, dĩ nhiên nhanh như vậy đã kết thúc.
Chu Khuynh Vãn hậu tri hậu giác chậm rãi về phòng.
Chu Hành nhìn cậu dáng vẻ thất hồn lạc phách, nhíu mày, nhắc nhở, "Em đừng quên uống thuốc, ngày mai ba về rồi."
"Em biết."
Chu Khuynh Vãn đạp lên một bậc cầu thang, quay đầu nhìn về phía anh, đứng trên bậc thang, âm thanh hơi tăng cao, hỏi: "Anh ấy có nói gì không?"
"Ai?"
"Lý Khí... Bạn của anh, anh ấy thấy em sinh bệnh, có nói gì không?"
Chu Hành thở dài, đối Chu Khuynh Vãn nói: "Em chờ một chút."
Hắn đi tới phòng khách, từ phía dưới bàn trà lấy ra một cái hộp. Chu Khuynh Vãn nhìn động tác lại nghe Chu Hành nói: " Bên kia phòng làm việc của Lý Khí xảy ra chút chuyện, cho nên cậu ấy nhất định phải trở về, trước khi đi, cậu ấy có đến bệnh viện thăm em, đây là quà cậu ta chuẩn bị, bảo là muốn tặng cho em."
"Ca, sao anh không còn sớm lấy ra đưa em." Chu Khuynh Vãn mở to mắt, kinh hỉ vạn phần.
Chu Hành liếc cậu, thầm nói: "Ca ca đây chính là muốn nhìn một chút bộ dạng em vì hắn cúi đầu ủ rũ đấy thì sao."
Chu Khuynh Vãn không nghe rõ anh trai đang nói gì, ôm hộp quà, ngửa đầu cười hỏi: "Ca, anh nói cái gì?"
"Không có gì, về phòng mở xem quà của em đi."
Chu Khuynh Vãn nhấc chân chạy lên lầu, Chu Hành không nhịn được hô to, "Em đi chậm một chút."
Chu Khuynh Vãn không nghe thấy, vui cười hớn hở ngốc hề hề mà chạy về phòng.
Hộp quà màu xanh lam, mặt trên xiêu xiêu vẹo vẹo buộc một cái ruy băng, Chu Khuynh Vãn ôm nó ngồi trên giường. Cậu cẩn thận từng li từng tí một rút hết cái ruy băng kia, ngón tay thủ sẵn trên nắp hộp, nhẹ nhàng nhấc lên, bên trong một tấm thiệp nhỏ màu xanh biếc, phía dưới là một chiếc điện thoại di động quen thuộc.
Cậu sửng sốt vài giây, lấy ra tấm thiệp trước mặt, trên giấy vẽ một tiểu quái thú màu xanh lục đầu phun lửa còn có mấy con khác phiên bản nhỏ hơn, hai con mắt của đám tiếu quái thú đều là viên cầu.
Lý Khí vẫn luôn rất bận, vào năm ấy, ở tại thời điểm bọn họ luyến ái, rất nhiều lần hẹn hò đều trải qua ở trong thư viện.
Bọn họ ngồi cùng một chỗ, Lý Khí đánh máy gõ phím làm viết mã lập trình, cậu thì tìm sách đọc, mất tập trung mà đọc nhanh như gió.
Dựa vào bả vai Lý Khí, lặng lẽ hỏi anh khi nào thì xong. Lý Khí nghiêng đầu nhìn cậu, vươn tay cầm quyển sách trong tay cậu, nhẹ nhàng chuyển động.
Chu Khuynh Vãn mặt liền đỏ, nắm lấy ống tay áo Lý Khí.
Lý Khí cầm sách lên, hơi cúi đầu, một nụ hôn bị quyển sách "thị trường chứng khoán" chặn lại phía sau. Chu Khuynh Vãn nghe Lý Khí hỏi cậu: "Quyển sách này nói về cái gì?"
Chu Khuynh Vãn hoảng hốt lắc đầu, "Em không biết."
"Em không đọc?"
"Lo ngắm anh."
Lý Khí cười cười, lấy điện thoại di động của anh đưa cho cậu, "Trong điện thoại anh có trò chơi, anh làm, chơi vui lắm, em muốn thì chơi thử một chút."
Chu Khuynh Vãn kéo lên mí mắt, kinh ngạc nhìn anh, nhận điện thoại di động đã hiện thị sắn lập trình chò chơi, một tiểu khủng long phun lửa, từng con từng con đều có hai con mắt viên cầu.
Lý Khí nói: "Một trò chơi nhỏ anh mới tạo ra, em là người chơi đầu tiên của anh."
Chu Khuynh Vãn nhếch môi cười, không tự chủ được tiến đến bên người Lý Khí, từ từ đến rất gần, một bên chơi một bên nhỏ giọng rít gào, "A, lại chết, em sẽ không, a, cái này thật là khó, anh giúp em một chút."
Thanh âm đại khái là quá vang dội, người xung quanh đều nhìn về phía họ, Lý Khí liền vội vàng nắm vai Chu Khuynh Vãn, đem người ấn tới trong l*иg ngực của mình, hướng người chung quanh ngượng ngùng cười cười.
Chu Khuynh Vãn nhìn chằm chằm hình vẽ tiểu quái thú kia, phía dưới ghi một hàng chữ, trên đó viết "Em vẫn là người chơi đầu tiên của anh."
Một chiếc di động, đã sạc đầy pin, ảnh màn hình quen thuộc, phần mềm học tập từng dùng qua, tất cả album mở ra đều là hồi ức, hết thảy đều tốt như chưa từng kết thúc, phảng phất chỉ là cậu ngủ một giấc, mơ một cơn ác mộng, khi tỉnh lại, hết thảy đều vẫn còn ở đó.
Chu Khuynh Vãn ôm điện thoại di động, mở ra một đoạn video, trong video cậu nghe Lý Khí gọi cậu Vãn Vãn, nghẹn khuất khóc đến không thành tiếng.
Sau ngày Quốc Khánh, việc học của Chu Khuynh Vãn trở nên bận rộn, qua tháng mười lại thêm ba tháng nữa sẽ tới kỳ nghỉ đông, là một kỳ nghỉ dài hạn, một năm trôi qua rất nhanh, tháng sáu năm sau kỳ thi đại học sẽ diễn ra.
Ở trường học lão sư nói với bọn họ thời gian không còn nhiều nữa, hi vọng vào thời điểm này học sinh không nên áp lực. Chu Khuynh Vãn sống trong không khí như vậy, cũng không khỏi sốt ruột, cảm thấy thời gian đã rất cấp bách. Cuối tuần, cậu trốn ở trong phòng làm một đề thi.
Chu ba ba mua mía, cắt thành từng khối nhỏ, bảo Chu Hành bưng lên cho Chu Khuynh Vãn.
Chu Hành tức giận không chịu đi, bị Chu ba ba mắng một câu, mới miễn cưỡng bưng mâm trái cây lên lầu. Hắn lên trên lầu, gõ cửa hai lần, đẩy ra thì thấy Chu Khuynh Vãn đeo tai nghe luyện nghe Tiếng Anh.
Chu Hành dựa vào cửa, gõ nhẹ vài tiếng Chu Khuynh Vãn nhận ra động tĩnh, ngẩng đầu nhìn, tháo tai nghe xuống, nghe Chu Hành lười biếng một tiếng, "Học sinh giỏi đừng học nữa, ăn chút mía đi."
Chu Hành đem mâm đựng trái cây thả xuống định rời đi, Chu Khuynh Vãn phản ứng lại, vội vội vàng vàng đứng lên, hỏi: "Ca, bạn của anh... tặng em điện thoại di động rất tiện dụng."
Chu Hành quay đầu lại, Chu Khuynh Vãn tiếp tục nói: "Anh có thể hỏi anh trước được không? Anh ấy đưa em cái điện thoại di động này, là món quà rất quý giá. Em... em muốn mời anh ấy một bữa cơm, coi như là cảm ơn anh ấy."
Chu Hành trừng mắt, ngoẹo cổ đánh giá em trai hắn, tựa hồ muốn đem người nhìn thấu, cách vài giây, hắn cười nói: "Được đó, anh đây liền giúp em liên lạc."
Lần trước được tặng quà, cũng đã qua một tuần, con vật nhỏ không nhẫn nại được.
Chu Hành làm anh trai ở trong lòng chỉ biết chà chà than thở.
Vấn đề bên phòng làm việc của Lý Khí nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, chính là khá phiền toái.
Một vị cổ đông hợp tác với bọn họ từ ngày đầu bởi vì nguyên nhân thân thể, phải phẫu thuật, cần một số tiền lớn, cho nên định đem cổ phần mình nắm giữ bán đi. Cổ phần nếu như bán cho người thường, hoặc là những công ty khác, quyết sách sau đó của bọn họ rất có thể bị ảnh hưởng nhất định. Lý Khí không cho phép loại tình huống không nằm trong tầm khống chế phát sinh, bây giờ anh chỉ có một chút tiền mặt, mặt khác trong thành phố có sở hữu một căn nhà cấp ba, anh cũng đem bán, dùng số tiền đó mua lại cổ phần.
Những thủ tục đều áp dụng quy trình và cần thời gian, Lý Khí bỏ ra thời gian vài ngày đem sự tình thu xếp xong xuôi, sau đó lại nhận được điện thoại từ Chu Hành.
Đối phương hẹn anh đi xem phim, là một bộ điện ảnh có cái tên rất lãng mạn, gọi là "Bỏ qua người".