Editor: Troiwfmas
Sau khi tiễn Tuyên Nhược Phong rời đi, chủ tiệm trở lại bên trong căn lầu có chứa bể cá lớn liền nhìn thấy vị Giao Nhân đang đứng trên bậc thang. Giờ phút này Giao Nhân đã hóa thành hình người, nửa người trên trần trụi được mái tóc màu xanh lục che lấp, hai chân thon dài bao bọc bởi chiếc khăn lông màu trắng, đôi tay đang nâng lên con cá heo đã tắt thở từ bao giờ.
Giao Nhân tuấn mỹ chậm rãi từ cầu thang đi xuống, chủ tiệm sau khi cùng hai vị cộng sự phân chia điểm tín dụng mới vội vàng đuổi theo Giao Nhân. Những con cá lớn xuất hiện tình huống quỷ dị làm hắn có chút bất an, sinh vật biển ở Thủy tinh không có bị nhiễm virus nên không giống sinh vật biển biến dị to lớn hung ác của Lam tinh, nhưng mặt khác chúng đều có phương thức đặc thù để cảm giác được nguy hiểm.
Xử lý xong xuôi điểm tín dụng, chủ tiệm liền vội vàng vàng đi vào khu gϊếŧ mổ, Giao Nhân đã bắt đầu tiến hành xử lý cá heo.
Nghe được tiếng bước chân cùng tiếng thở dốc quen thuộc, Giao Nhân tóc xanh lười nhác ngẩng đầu, nhìn thấy chủ tiệm đang lắc lư bụng vội vàng đi tới.
Giao nhân kéo cái rương làm lạnh lại gần bên cạnh, ngữ khí hơi trầm xuống nhắc nhở chủ tiệm, “Vừa rồi người kia ông phải chú ý, đừng đi trêu chọc hắn.”
Chủ tiệm cầm khăn tay không ngừng chấm chấm cái trán đầy mồ hôi: “Tiểu Lục, hắn là tiểu thiếu gia Tuyên gia, có tiếng là phế vật.” Người như vậy thì có thể có cái gì nguy hiểm?! Chủ tiệm trong lòng cảm thấy lời tiểu Lục nói thực không đáng tin, nhưng điều bất đắc dĩ chính là chính mắt hắn cũng thấy phản ứng của cá mấy con cá lớn, quả thật vô cùng quỷ dị. Những loại cá lớn này của Thủy tinh nếu không có Giao Nhân hoặc là Mỹ Nhân Ngư trợ giúp thì rất khó bắt được, cũng bởi vì bọn chúng đối với tín hiệu nguy hiểm rất chi là mẫn cảm. Ngay cả gặp được ba sao đỉnh cấp Linh Năng giả, bọn chúng cũng chưa từng khϊếp đãm như vậy. Thỉnh thoảng cũng có sợ hãi hoặc là gây sự choảng nhau ồn ào toán loạn khắp nơi, nhưng giống hôm nay đồng loạt chạy trốn thành một đoàn như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Tiểu Lục nhíu mày: “Tóm lại, cẩn thận vẫn hơn.” Hơi thở tản ra từ trên người thiếu niên kia làm cá lớn sợ hãi là sự thật, vô luận đối phương đã từng bị đồn đãi như thế nào, hắn cũng như trước sẽ không xem thường bất cứ kẻ nào, hành sự cần phải thật cẩn thận.
Chủ tiệm gật đầu nói: “Đã biết.”
Sau khi rời khỏi khu hải sản Tuyên Nhược Phong tăng nhanh bước chân đi đến trước khu bán thịt, mặc dù khu này cửa vào rộng mở, trên đỉnh trần cũng có vô số lỗ thông gió. Nhưng mà khoảnh khắc Tuyên Nhược Phong tiến vào, các loại mùi máu tanh nồng nặc vẫn ập vào trước mặt, thiếu chút nữa khiến hắn bị sặc. Bất đồng với khu hải sản dòng người thưa thớt, khu bán thịt có thể nói là vô cùng náo nhiệt, các loại âm thanh rao bán gào thét ồn ào thay nhau cất lên.
Tuyên Nhược Phong đối với vật chết không mấy hứng thú, cho nên lập tức đi đến trước khu gia cầm sống, thoải mái mua gà vịt biến dị, suy nghĩ một lát lại quay lại khu bán thịt mua thêm thịt bò biến dị cùng thịt lợn rừng của Long tinh. Mang theo đầy ắp nguyên liệu quay lại phi hành khí đang chờ sẵn, đem đồ vật giao cho tài xế đâu vào đó, Tuyên Nhược Phong lại lần thứ hai đi tới trước khu rau quả, khu vực này khách nhân kỳ thật cũng không quá nhiều, dù có muốn mua rau dưa nhưng cũng không dám bỏ lên cân mà mua. Nhìn vài vị phụ nhân vui vẻ ngẩng cao đầu sau khi mua được mấy bó rau xanh rời đi, Tuyên Nhược Phong hơi nhíu mày, thị trường nông sản vô cùng to lớn, cho nên hắn mới có thể coi trọng nông nghiệp như vậy. Hắn không phải không muốn cho các vị huynh trưởng thưởng thức rau dưa trong không gian, chỉ là trong không gian cây cỏ đều ngưng tụ được không ít linh khí, nếu bị mấy vị huynh trưởng phát giác ra linh khí dị động, đến lúc đó hắn sẽ khó lòng giải thích rõ. Hiện tại chưa tới thời điểm có thể quang minh chính đại lấy ra những thứ này, cái duy nhất hắn có thể lấy ra cũng chỉ có vài loại hương liệu có linh khí vô cùng loãng để cải thiện hương vị bữa ăn mà thôi. Tính ra hắn cũng chẳng thua kém mấy kẻ có tiền, hơn nữa dù sao cũng phải đi mua, hà tất gì phải đắn đo quá nhiều.
Làm bất luận việc gì thì điều kiêng kị nhất chính là nóng vội, dù sao cũng không chạy được, ngại gì không nhân cơ hội này làm cho các ca ca nếm thử thức ăn chân chính không bị nhiễm virus của thế giới này? Nhân tiện, hắn cũng có việc làm để giải sầu, lần thứ hai tiêu 60.000 điểm tín dụng lại mua được một đống đồ ăn trở về.
Trở lại phi hành khí, nhìn thấy Tuyên Nhược Phong mua sắm nhiều rau dưa như vậy, tài xế kinh ngạc há miệng, rầu rĩ nửa ngày, cuối cùng cũng ngậm chặt miệng, tiểu thiếu gia lại phát điên rồi, cần phải nhanh chóng báo lại cho đại thiếu gia biết.
Đương nhiên, trước khi về nhà, Tuyên Nhược Phong không quên đi đến kho hàng đem mấy cái rương đưa vào không gian, đồng thời từ căn nhà trúc cầm ra chút hương liệu thuận tiện đem cá heo nướng cho Tiểu Bạch. Chờ hắn rời khỏi không gian đã là 40 phút sau, vừa ra ngoài hắn liền nhận được rất nhiều tin nhắn, Tuyên Nhược Phong nhíu mày ngồi lên phi hành khí, thấy được biểu tình tài xế muốn nói lại thôi.
Tuyên Nhược Phong lạnh lùng liếc đối phương một cái, cảnh cáo nói: “Lưu Vĩ, lần sau nếu còn lắm lời, ngươi cũng đừng ở lại Tuyên gia làm việc nữa.” Vốn dĩ hắn đã nghĩ ra nhiều lời tốt đẹp để lừa gạt mấy vị huynh trưởng, kết quả tài xế lắm mồm lắm miệng, không chờ hắn mở lời trước, mấy vị huynh trưởng đã gửi đến không ít tin nhắn “Chất vấn” hắn. Điều này, làm Tuyên Nhược Phong rất không hài lòng.
Tài xế Lưu Vĩ sắc mặt khẽ biến, lập tức cúi đầu: “Vâng, tiểu thiếu gia.”