Editor: Troiwfmas
Tuyên Nhược Phong bước chân hơi khựng lại, đem tầm mắt đang phiêu du từ trên mấy con cá bơi trong két nước thu hồi, nhìn về phía chủ tiệm.
Chủ tiệm diện mạo bình thường, giữa mày lại thoáng hiện nét tinh ranh, điểm đặc biệt đó là toàn thân hắn gầy gò, duy chỉ có cái bụng là khá mập mạp, theo động tác hắn đi tới mà đong đưa, nhìn qua rất chi là buồn cười, nhưng lại giúp cho hắn giấu đi được không ít hơi thở khôn khéo, hoàn hảo toát ra vẻ thật thà.
Thật thà? Tuyên Nhược Phong ở trong lòng cười lạnh, có thể ở trong trung tâm buôn bán có được một vị trí nhỏ, thì không có khả năng giống với bề ngoài như vậy, nếu không biết thời thế gây sự chọc phải khách quý, có khi chết lúc nào cũng không hay biết.
“Những con cá này đều quá nhỏ, chủng loại cũng rất ít.”
Trong ánh mắt chủ tiệm lóe lên một đạo tinh quang, thầm nghĩ trong lòng quả nhiên là mối buôn bán lớn. Hắn hướng Tuyên Nhược Phong nói: “Cá lớn đều được đặt ở một gian khác phòng, ngài có muốn nhìn qua một chút hay không?”
Chủ tiệm trở nên ân cần niềm nở, Tuyên Nhược Phong gật đầu đông ý, chủ tiệm càng thêm cao hứng, lập tức phái nhân viên cửa hàng tiếp đón những khách nhân khác, còn mình đích thân dẫn Tuyên Nhược Phong tiến vào hậu viện. Tiếp tục đi sâu vào khoảng trăm mét, tới dưới một tòa lầu, chủ tiệm vội vàng mở ra một cánh cửa bí mật chỉ một người có thể đi qua, Tuyên Nhược Phong theo sát phía sau. Ngay sau khi hắn đi vào bên trong, hương vị của biển cả lập tức phả vào mặt.
Tuyên Nhược Phong hờ hững nhìn thẳng về phía trước, chỉ thấy phía trước có ánh sáng phát ra, hắn vẫn luôn theo sau chủ tiệm tiến về hướng đó. Tuyên Nhược Phong hơi ngẩng đầu, nhìn vào bên trong mấy bể nước cao chục mét, chẳng khác gì dưới đại dương, nào là cá heo, cá mập, cá voi…… thậm chí còn có Mực Vương, chủng loại không nhiều không ít, mỗi một loại số lượng cũng chỉ có một hai con. Suy cho cùng cũng không có ai sẽ một lần mua hết toàn bộ đám sinh vật biển lớn như vậy cả, trừ phi dùng để phục vụ trong đại tiệc kết hôn. Cho nên những loại hải sản lớn như vậy, doanh số bán ra không được cao cho lắm, đôi lúc cần thiết cũng phải gϊếŧ đi chia nhỏ mới có thể bán được, nhưng biện pháp như vậy lại phi thường lãng phí, bộ phận hàng hóa còn thừa trên cơ bản là do mấy ông chủ tự chia nhau giải quyết. Do đó đây cũng là nguyên nhân khi chủ tiệm biết được Tuyên Nhược Phong muốn mua hải sản cỡ lớn lại nhanh chóng trở nên ân cần như vậy, sợ chậm trễ khiến Tuyên Nhược Phong đổi ý.
Thoáng thấy có rong biển màu xanh lục lướt qua trước mắt, Tuyên Nhược Phong tùy thời nhìn lại, liền thấy được ra là một vị Giao Nhân tóc xanh.
Nhớ tới trên Thủy tinh có hai chủng tộc lớn là Giao Nhân và Mỹ Nhân Ngư, Tuyên Nhược Phong nhướng mày, hai chủng tộc này kỳ thật nửa thân dưới đều là đuôi cá, nhưng mà nhìn vào liền thấy được rõ ràng bọn họ thuộc hai loài khác nhau, quan hệ giữa hai tộc lại như nước với lửa. Điểm khác nhau lớn nhất giữa Giao Nhân cùng Mỹ Nhân Ngư là, Giao Nhân nguyên hình giống với cá mập, đuôi cá cơ hồ đều mang màu sắc tối tăm, nếu so với Mỹ Nhân Ngư có đuôi cá đủ loại kiểu dáng cùng màu sắc tuyệt đẹp thì Giao Nhân nhìn qua có chút xấu xí. Tuy rằng, Giao Nhân nguyên hình đúng là so với người cá “Xấu” hơn, nhưng khi huyễn hóa thành hình người lại không hề thua kém Mỹ Nhân Ngư. Thậm chí ở các cuộc thi tuyển sắc đẹp mỗi năm một lần, Giao Nhân đã thắng liên tiếp ba năm rồi. Đây cũng là lý do khiến cho quan hệ giữa bọn họ càng ngày càng khó hòa hoãn.
Tuyên Nhược Phong đứng ở bên ngoài bể nước nhìn vào, bên trong bể nước lại xảy ra biến hóa quỷ dị.
Nhìn thấy hiện tượng lạ đó, chủ tiệm trong lòng tuy có hơi nghi hoặc, nhưng vẫn tươi cười hướng Tuyên Nhược Phong hỏi: “Tiên sinh có nhìn trúng con nào không?”
Suy nghĩ đang bay xa của Tuyên Nhược Phong ở thời điểm chủ tiệm mở miệng hỏi lập tức được kéo trở về, ánh mắt cũng thu hồi không nhìn vào Giao Nhân kia nữa, Giao Nhân cùng Mỹ Nhân Ngư đều có thể chỉ huy sinh vật biển, nên có một vị Giao Nhân trông giữ bể nước cũng không có gì kỳ lạ.
Tuyên Nhược Phong hơi ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện, những con cá lớn đều tránh xa vị trí hắn đang đứng, tụm thành một đoàn trốn ở nơi xa, chúng nó tựa hồ rất sợ hãi. Giao Nhân tóc xanh đang ngây ngốc bên cạnh con cá heo cũng nhíu mày nhìn Tuyên Nhược Phong. Kể cả loài cá mập khó điều khiển nhất cũng chạy trốn đến góc xa tít, nhìn thấy tình huống này, ánh mắt Giao Nhân liền rơi vào trầm tư.
Tuyên Nhược Phong hờ hững, đánh vỡ giây phút im lặng ngắn ngủi, hướng chủ tiệm nói: “Con cá heo lớn nhất kia bán thế nào?” Sinh vật biển của Thủy tinh thể tích luôn lớn hơn so với các sinh vật biển của hành tinh khác một chút.
Chủ tiệm không kiềm chế được nuốt nuốt nước miếng: “Một, một trăm năm mươi ngàn điểm tín dụng.”
Tuyên Nhược Phong gật đầu: “Tôi mua, ông đem nó xử lý, rồi đưa đến địa chỉ này, mật mã kho hàng là 491357.”
Tuyên Nhược Phong nâng lên cổ tay, chủ tiệm cũng vội vàng cùng Tuyên Nhược Phong trao đổi thông tin, Tuyên Nhược Phong vô cùng sảng khoái đem điểm tín dụng trả trước cho hắn.
Tuyên Nhược Phong sở dĩ thoải mái nói cho chủ tiệm biết mật mã kho hàng cũng là vì hắn muốn có thể dễ dàng hành sự, nếu không con cá lớn như vậy mà đưa về nhà hắn thì không công bằng cho mấy vị huynh trưởng chút nào, ngoài ra hắn cũng rất cần một chỗ bí mật để đem đồ vật đưa vào không gian. Dù sao muốn thay đổi mật mã mà không có vân tay của hắn thì cũng vô pháp làm được. Hắn không cần lo lắng có người lợi dụng sơ hở đánh chủ ý lên kho hàng của mình.