Chương 67: Trừng phạt
“Đương nhiên, từ khi khu biệt thự Hoa Hồng được xây dựng đến nay, anh là người lạ đầu tiên xông vào được đây, anh đã chứng minh được năng lực của mình”.
Ý của câu nói chính là, anh xứng đáng để tôi lôi kéo. Huyết Mai không phải đang dùng kế hoãn binh, cũng không phải muốn nhân cơ hội khiến Lâm Phi yên lòng rồi trả thù sau, cô ta thực sự đánh giá cao năng lực của Lâm Phi, muốn lôi kéo hắn.
Huyết Mai là người hiểu rõ khả năng phòng thủ của khu biệt thự Hoa Hồng nhất. Lâm Phi có thể tiến vào chỗ cô ta như thể tiến vào một nơi không người thì có nghĩa là không nơi nào ở thành phố Trung Hải mà Lâm Phi không vào được.
Tuy Hoa Hồng Gai là một trong ba thế lực mạnh nhất ở thành phố Trung Hải nhưng lại là thế lực xếp cuối cùng trong số đó. Bây giờ bị hai thế lực còn lại uy hϊếp, đặc biệt là Thanh Long bang.
Đây cũng là lý do vì sao, sau khi mật báo báo lại rằng Lâm Phi gϊếŧ người của Thanh Long bang ở hộp đêm Đế Hào, Huyết Mai lại ngay lập tức phải người đi thăm dò Lâm Phi.
Lâm Phi có thể vào được khu biệt thự Hoa Hồng mà không đánh động bất kỳ ai thì cũng có nghĩa hắn có thể vào được sào huyệt của Thanh Long bang.
Nếu như có thể lôi kéo được Lâm Phi thì Huyết Mai có thể tưởng tượng ra nhiều điều rồi.
Chính vì những suy tính này nên Huyết Mai mới không tính toán nhiều chuyện Lâm Phi lẻn vào biệt thự của cô ta, uống trà của cô ta hay nhìn cô ta bơi.
Nếu như đổi lại là một người không có năng lực khác thì Huyết Mai sao phải tốn nhiều lời như vậy.
Tất nhiên, người không có năng lực cũng không thể lẻn vào khu biệt thự Hoa Hồng được.
“Thì ra nơi này gọi là khu biệt thự Hoa Hồng. Một nơi không tồi nha, nếu như có thể sống ở đây thì cũng xem là một lựa chọn tốt. Tiếc là tôi vừa mới chuyển nhà, tạm thời vẫn chưa có ý định chuyển nhà lần hai”.
Lâm Phi có thể nhìn ra được thành ý trong mắt của Huyết Mai, biết rõ rằng cô ta thực sự muốn lôi kéo hắn.
Tiếc là, Lâm Phi đã đồng ý với Mộ Hồng chuyển đến biệt thự nhà vườn Lệ Thủy sống cùng với Mộ San San. Nếu không Lâm Phi cũng không ngại sống ở đây mấy ngày.
Dù gì ở đây có một cặp song sinh xinh đẹp, còn có một hội trưởng trưởng thành mỹ miều đây nữa. Đương nhiên chỉ đơn thuần là muốn ở đây mấy ngày mà thôi.
“Không biết anh Lâm bây giờ chuyển đến đâu rồi?”
Huyết mai không ngốc, tất nhiên cô ta nghe ra được ý từ chối trong lời nói của Lâm Phi. Cô ta che giấu sự thất vọng trong lòng rất giỏi, cũng không cố chấp lôi kéo Lâm Phi nữa mà muốn hỏi Lâm Phi bây giờ đang làm việc cho ai.
Huyết Mai rất muốn biết, kiểu người có thể tùy tiện ra vào khu biệt thự Hoa Hồng như Lâm Phi rốt cuộc là người của thế lực nào.
“Tập đoàn Mộ Thị, trợ lý phòng hành chính”.
Việc này chẳng có gì phải che giấu cả, cứ tra là ra hết.
Trên thực tế, Huyết Mai cũng đã nghe đàn em báo lại, biết được Lâm Phi vì Lăng Vi Vi mới đến hộp đêm Đế Hào gϊếŧ người. Thế nhưng, Huyết Mai không nghĩ rằng một trợ lý phòng hành chính bình thường có thể dám gϊếŧ người ở địa bàn của Thanh Long bang.
“Nói như vậy nghĩa là anh Lâm đang làm cho nhà họ Mộ?”
Thân là hội trưởng của Hoa Hồng Gai đương nhiên là Huyết Mai hiểu biết về tất cả các công ty lớn trong thành phố Thượng Hải.
Lâm Phi đã khẳng định thân phận của hắn là trợ lý phòng hành chính của tập đoàn Mộ Thị, Huyết Mai có thể nhìn ra được Lâm Phi đang phục vụ cho nhà họ Mộ.
“Có thể coi là vậy”.
Lâm Phi cười gượng một tiếng, thuận miệng thừa nhận.
Cống hiến gì đó thì không phải. Thế nhưng nói ra thì Lâm Phi đúng là một phần của nhà họ Mộ, dù gì thì Mộ San San và hắn cũng đã lĩnh giấy kết hôn rồi.
Tuy rằng quan hệ vợ chồng giữa hai người có chút không bình thường, nhưng Mộ San San đích thị là vợ của Lâm Phi.
Huyết Mai đan hai tay đặt lên đôi chân ngọc ngà, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Anh Lâm, có nhà họ Mộ bảo hộ, Hàn Chấn Hải quả thực là không làm gì được anh, thế nhưng, tôi không nghĩ nhà họ Mộ có thể bảo vệ anh an toàn khỏi Thanh Long bang được”.
Ý của Huyết Mai rất rõ ràng, Lâm Phi gϊếŧ người của Thanh Long bang, phái Thanh Long chắc chắn sẽ không chịu để yên. Mà nhà họ Mộ không thể đấu lại được với Thanh Long bang, nhưng Hoa Hồng Gai thì có thể.
Nói xong câu này, đôi mắt long lanh của Huyết Mai không hề chớp lấy một cái, nhìn chằm chằm vào Lâm Phi, muốn tìm kiếm ánh nhìn mà cô ta mong muốn trong đôi mắt hắn.
Thế nhưng Huyết Mai đã phải thất vọng. Ánh mắt của Lâm Phi không chút biến sắc, chúng mênh mang tựa như khoảng trời vô tận.
Trong mắt của Lâm Phi, Huyết Mai có thể thấy được một tia hờ hững, hờ hững đến vô cùng. Loại hờ hững này không chỉ là với cảnh vật xung quanh, cũng không đơn thuần là thờ ơ với việc đời, hơn thế nữa, nó là thờ ơ với sinh mạng.
Thậm chí Huyết Mai còn cho rằng ánh nhìn đó không thể có trong ánh mắt của con người được.
Khi cảm nhận được sự lạnh nhạt vô cùng trong ánh mắt của Lâm Phi, Huyết Mai biết được rằng cô vẫn đánh giá thấp Lâm Phi. Đồng thời, cô ta còn đột nhiên tỉnh ngộ ra một điều, cô ta không còn bất cứ cơ hội nào để lôi kéo Lâm Phi nữa rồi.
“Tôi nghĩ anh Lâm đến chỗ tôi đây không đơn giản chỉ để uống trà đấy chứ?”
Nhìn thấu được sự lạnh nhạt trong ánh mắt của Lâm Phi, Huyết Mai đã hoàn toàn từ bỏ ý định lôi kéo hắn.
“Nói thật, thực ra tôi đến là để gϊếŧ người”.
Lâm Phi vừa cười vừa nói câu này, thế nhưng trong ánh mắt lại hiện lên sát ý, ngay lập tức khiến cho Huyết Mai lạnh cả xương sống.
Huyết Mai không phải là người phụ nữ yếu đuối. Ngược lại, cô ta có thể điều hành Hoa Hồng Gai không chỉ là dựa vào thế lực chống lưng, cô ta đã từng thấy máu, cũng từng thấy người chết.
Thế nhưng, ánh mắt thờ ơ với tất cả đó của Lâm Phi, cùng với tia nhìn muốn gϊếŧ người ấy, thực sự là Huyết Mai chưa từng thấy.
Lúc này Huyết Mai có thể khẳng định, nếu như lúc trước không phải là cô ta có ý vỗ về Lâm Phi thì bây giờ e là cô ta đã là một cỗ thi thể rồi.
“Là vì tôi phái người thăm dò anh Lâm sao?”
Tuy rằng Huyết Mai sợ hãi, thế nhưng nhờ tố chất tâm lý tốt nên cô ta vẫn giữ được nét quyến rũ mê hoặc trên gương mặt, như thể người Lâm Phi muốn gϊếŧ không phải là cô ta vậy.
“Theo tôi thấy, cô làm vậy không phải là thăm dò mà là khiêu chiến. Ngoài ra, cô không nên để bọn chúng đến bệnh viện làm phiền ông Vương”.
Nhà ông Vương chỉ là người bình thường, họ từng có ơn với Lâm Phi, cho dù thế nào thì Lâm Phi cũng không muốn cuộc sống bình yên của họ vì hắn mà bị làm phiền.
“Nếu đã như vậy, vì sao anh Lâm còn không ra tay?”
Huyết Mai cười ha hả, tiếng cười như tiếng chuông bạc, khiến cho người khác thấy rung động.
“Bởi vì, tôi đổi ý rồi”.
“Ồ, vậy anh Lâm không định gϊếŧ tôi nữa sao?”
“Tội chết có thể tha, nhưng tội sống không thể miễn”.
“Ý anh là gì?”
Huyết Mai thầm thở phào một hơi. Lúc trước cô ta còn nghĩ rằng Lâm Phi sẽ gϊếŧ cô ta thật. Một khi Lâm Phi đã quyết định ra tay thì Huyết Mai đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết. Thế nhưng trong lòng Huyết Mai biết rất rõ, khả năng cô ta sống sót được trong tay Lâm Phi vô cùng nhỏ.
Rất ít người có thể khiến Lâm Phi đổi ý, Lâm Phi cũng rất ít khi đổi ý, thế nhưng quả thực là Huyết Mai đã chinh phục được hắn. Nếu như gϊếŧ một người con gái như vậy, đối với những người yêu thích phụ nữ trưởng thành trên thế giới mà nói, chắc chắn là một tổn thất vô cùng lớn.
Toạc!
Lâm Phi đứng dậy ra tay nhanh như chớp, không hề cho Huyết Mai kịp phản ứng đã kéo cô ta lại. Giống như là nhảy tango vậy, hắn kéo đôi tay trắng ngần của cô ta, khiến cô ta xoay tròn tại chỗ.
Xoay hết một vòng, cơ thể mềm mại đẫy đà, trắng như tuyết của Huyết Mai hiện ra trần trụi trước mắt Lâm Phi.
Người mà cô gái này này phái đi thăm dò hắn, gián tiếp làm phiền đến gia đình ông Vương. Tuy Lâm Phi không định gϊếŧ cô ta, thế nhưng cũng không thể không lợi dụng cô ta được.
Vì vậy, Lâm Phi chẳng ngại ngần gì, lột hết cô ta ra.
Cũng nhờ vậy, Lâm Phi cõ thể đánh giá cơ thể cô ta ở mọi góc độ, hoàn toàn trần trụi, trước lồi sau cong, mềm mại đến trêu người.
Bộ ngực trắng ngần cao vυ't, vùng bụng bằng phẳng nhẵn thín, đôi chân tròn trịa đẫy đà, tất cả đều hiện lên trước mắt Lâm Phi.
——————-