Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 91: Một nhà bốn người

Dương Dương dụi dụi mắt không thể tin nổi, lần này rõ ràng là: Trình Trình đang co cắp người bên trong vali.

Cố Hạnh Nguyên đau lòng kéo Trình Trình ra, sờ lên gương mặt sạch sẽ của con trai: “Có ngộp thở không, bảo bối?”

Trình Trình lắc đầu, yên lặng dựa vào lòng mẹ, khóa vali cũng không khóa chặt, vẫn để lại một khe hở để thở: “Mẹ, vừa rồi con nghe thấy mẹ nói, ba chỉ say rượu thôi?”

“Ừm.” Cô dịu dàng cười.

Dương Dương không chịu nổi:”A a a, mẹ không ngoan, vụиɠ ŧяộʍ đem thằng nhóc này tới đây!”

Trình Trình bình tĩnh nhìn qua Dương Dương: “Tôi không phải là thằng nhóc, tôi là anh của cậu!”

“Nha! Vừa thấy mặt lại là câu này! Bắc Minh Tư Trình, nhờ cậu có thể nói gì đó mới hơn có được không? Không làm anh trai thì cậu sẽ chết sao?” Dương Dương liếc mắt, không cam lòng dồn sức một cái bổ nhào vào trong ngực Cố Hạnh Nguyên, thô lỗ tranh giành với Trình Trình.

Trình Trình gắt gao bám chặt trong ngực mẹ, không chịu buông tay: “Cố Dương Dương, mẹ đã nói, vì tôi sinh trước nên mới bị nhà họ Bắc Minh ôm đi, tôi mới là anh cả, lớn hơn cậu mười phút!”

“Mẹ, con không chịu, con không chịu!” Dương Dương bĩu môi, trừng mắt dậm chân nhìn Trình Trình: “Mới có mười phút, dựa vào cái lông gì mà làm anh cả?”

“Hừ, lớn hơn mười phút cũng là lớn.” Trên mặt Trình Trình giấu đi vẻ đắc ý: “Hơn nữa, dựa vào năng lực hay bản lĩnh tôi đều mạnh hơn cậu, tôi chắc chắn là anh của cậu!”

Dương Dương vẻ mặt ủy khuất, thân thể nhỏ uốn éo trong ngực mẹ: “Hừ, có giỏi gì chứ! Anh cả thì anh cả, dù sao anh cả cũng rất già…”

Chữ ‘già’ này được cậu nhấn mạnh, khiến cho Trình Trình nhíu mày: “Tôi già ở chỗ nào? Tôi cũng chỉ lớn hơn cậu mười phút mà thôi!”

“Hừ hừ hừ, đừng nói lớn mười phút, lớn hơn mười giây cũng là lão già!”

“Cố Dương Dương … ”

“Ừm hừ, làm sao?”

“Cậu đừng quá đáng! Thử nghĩ xem bây giờ ai đang thay cậu tham gia chương trình học ngây thơ nhàm chán kia, là ai thay cậu được một trăm điểm bài kiểm tra của các môn học?”

“A a, vậy ai thay anh ngồi ở trong nhà tù của nhà họ Bắc Minh? Là ai thay anh chịu đựng sự tra tấn của ba birdman?”



Cố Hạnh Nguyên vừa tức giận vừa buồn cười, nhanh chóng ôm hai đứa nhỏ vào trong lòng.

“Được rồi được rồi! Hai anh em thật vất vả mới gặp nhau, tại sao mở miệng đã cãi nhau rồi, hả?”

Hai anh em này cũng không vui mừng đến phát khóc như Cố Hạnh Nguyên tưởng tượng, cốt nhục trùng phùng, tình huống cảm động rơi nước mắt tại chỗ, ngược lại vừa gặp mặt thì đã giành giật xem ai làm anh cả. Từ nhỏ Trình Trình đã đi theo nhà họ Bắc Minh, lại chịu sự ảnh hưởng của Bắc Minh Thiện, mặc dù nhìn từ bề ngoài dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản như mây gió, nhưng thực chất bên trong lại mạnh mẽ hơn bất cứ ai.

Cô lắc đầu cảm thán cười: “Thật vất vả mẹ mới thấy các con ở bên nhau, Trình Trình nhường em trai, Dương Dương nghe lời anh, có được không?”

“Ừm, mẹ, con đồng ý với mẹ!” Trình Trình ngoan ngoãn gật đầu.

Dương Dương lại không cam lòng hơi vểnh miệng: “Biết rồi!”

“Ngoan, các con đều là bảo bối mà mẹ yêu quý nhất!”

Mỗi tay một bé, đột nhiên Cố Hạnh Nguyên cảm giác được hạnh phúc trong ngực, đột nhiên, nước mắt rơi xuống không hề báo trước.

Trình Trình giơ cánh tay nhỏ lên, nhẹ nhàng giúp mẹ lau nước mặt: “Mẹ đừng khóc!”

“Mẹ phải nên cười nha!” Dương Dương cũng không cam chịu yếu thế giơ tay nhỏ lên, giúp mẹ lau nước mặt ở bên kia.

“Ừm! Mẹ không khóc, mẹ cười.” Cố Hạnh Nguyên nhìn hai đứa trẻ giống nhau như đúc, nhưng lại khác biệt về khí chất: “Đến đây, mẹ thảo luận chuyện này với hai anh em các con!”

“Chuyện gì?” Dương Dương gãi gãi đầu.

Trình Trình tâm tư thông minh, lông mày nhỏ nhíu lại: “Ý mẹ muốn nói là, con và Dương Dương nhất định phải một người ở lại một người đi đúng không?”

“Được! Con đi con đi…” Dương Dương nghe thấy có thể đi, gương mặt trắng nõn non nớt lập tức cười như hoa: “Rốt cuộc có thể ra tù, ô la la…”

“Không phải như vậy.” Cố Hạnh Nguyên cưng chiều nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Dương Dương: “Suốt ngày nghĩ đến việc chạy ra ngoài, con không biết mẹ lo đến mức nào sao?”

Sau đó, cô đảo mắt, nghiêm túc nhìn về phía Trình Trình, thương xót lướt qua đôi lông mày đang nhíu chặt của con trai: “Bảo bối, đừng sợ. Mẹ không nỡ tiếp tục chia rẽ hai con. Hơn nữa hai con một người nam một người bắc, mỗi ngày mẹ đều phải chia đôi chạy đi lại cũng không chăm sóc được, không bằng để hai anh em các con ở cùng nhau, như vậy mẹ thấy yên tâm hơn nhiều.”

“Thế nhưng… Mẹ không sợ ba phát hiện ra Dương Dương sao?” Trình Trình lo lắng.

“Thôi đi, phát hiện thì phát hiện thôi, mẹ cũng đã sinh ra con rồi, chẳng lẽ lại còn muốn đánh bẹt, đập dẹp con ra sau đó nhét trở lại vào trong bụng mẹ sao?” Dương Dương vô tâm nói.

Cố Hạnh Nguyên mấp máy môi, vẻ mặt nghiêm túc…

“A, hai anh em các con nghe rõ này: Thứ nhất, tuyệt đối không thể để cho ba các con biết mẹ là mẹ của các con, vì vậy nên ở trước mặt ba các con, phải gọi mẹ là chị; thứ hai, không thể để cho ba các con nhìn thấy hai đứa trẻ giống hệt nhau cùng một lúc, không thể để cho anh ta nghi ngờ rằng mình còn có đứa con trai thứ hai; thứ ba, từ giờ phút này trở đi, hai anh em các con nhất định phải mặc quần áo giống nhau như đúc, may quần áo giống hệt nhau, đến ngay cả đầu tóc mẹ cũng phải để cho độ dài ngắn của tóc các con giống nhau, phải làm một cặp sinh đôi giống nhau 100%, đồng thời không thể xuất hiện cùng một lúc, hiểu không?”

“Hiểu rồi, mẹ!” Trình Trình vẫn ngoan ngoãn gật đầu như cũ, nhưng trong mắt lại có một chút kích động: “Ý của mẹ là, để Trình Trình ở lại đây sao? Sống cùng ba mẹ và em trai? Đây có phải điều bất ngờ mà mẹ dành cho con không?”

“Ha ha, đúng vậy bảo bối, mẹ cũng không muốn nhẫn tâm để con ở nhà một mình đợi mẹ nữa!”

Hình ảnh tối hôm qua Trình Trình co quắp ở góc tường vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô, cái mũi cô không khỏi chua xót. Nhất là bức tranh vẽ một nhà bốn người trên cánh đồng hoa cải của Trình Trình khiến cô vô cùng xúc động, rút kinh nghiệm xương máu.

Thời gian sau này, có thể coi là một sự mạo hiểm vô cùng lớn, cô cũng nhất định không để cho bất cứ đứa trẻ nào nhận ủy khuất nữa.

Dương Dương nhíu mày, gương mặt nhỏ nhắn cũng nhăn lại, nhìn Cố Hạnh Nguyên một lúc lâu, cuối cùng cũng nói một câu…

“Ách ô, cùng Bắc Minh Tư Trình này buồn bực đóng vai song sinh thật mệt mỏi nha… Mẹ, con có thể qua ngủ nhà chú ba được không?”

“Không thể!”

“Không thể!”

Trình Trình và Cố Hạnh Nguyên đồng thanh nói.

Trình Trình bất đắc dĩ trợn mắt trừng một cái: “Cậu đến chỗ chú ba không phải cả ngày lểu lổng, đùa giỡn lung tung? Hơn nữa, cái gì gọi là song sinh buồn bực? Chúng ta vốn chính là song sinh, còn cần phải đóng vai sao?”

“Chờ một chút, các con vừa nói chú ba kia, không phải là Thiên Vương cự Tinh, cậu ba Bắc Minh Antony sao?” Đối với những nhân vật nổi tiếng của nhà họ Bắc Minh, Hạnh Nguyên biết rất ít, nhưng đối mới một chút chuyện xấu của cậu ba Bắc Minh, ít nhiều cô cũng đã từng nghe nói, chỉ là một playboy, một con khổng tước đực xòe đuôi tứ phía!

“Ừm, cậu ba đúng là minh tinh!” Trình Trình gật đầu.

“Không thể được!” Cố Hạnh Nguyên lập lại lần nữa một lần, kéo lỗ tai Dương Dương, giọng điệu nghiêm khắc nói: “Mẹ tuyệt đối không đồng ý để con lăn lộn với một người như vậy! Cứ quyết định như thế đi, tất cả sẽ làm theo lời mẹ nói, không được phép kháng nghị, không được phép phản bác, không được phép kháng án! Bãi đường…”

“Vâng, đại nhân anh minh!” Trình Trình hiếm khi nở nụ cười, có lẽ là do bản tính trẻ con, cậu giơ cánh tay nhỏ lên chào mẹ một cái.

Dương Dương thì đau khổ than thở: “Mẹ là cường hào xấu xa độc ác, ức hϊếp kẻ yếu, ô oa…”

“Nha, bây giờ tiếng phổ thông tiến bộ hơn nhiều nha, biết nói bốn chữ… lại còn dám nói mẹ là cường hào xấu xa độc ác? Đó phải là người ba birdman đang nằm ngoài kia của con mới đúng.”

“Hừ, ông ấy mới không phải cường hào xấu xa độc ác!” Dương Dương vô cùng nghiêm túc lắc đầu, cắn răng nhả ra một câu: “Ông ta là thổ phỉ bạo quân!”

“…” @[email protected]! Trình Trình im lặng.

“…” ~_~! Cố Hạnh Nguyên đổ mồ hôi.

Đem nhốt hai anh em vào trong phòng, để tự bọn chúng thay quần áo trở thành một đôi song sinh thật sự.

Cố Hạnh Nguyên ra khỏi phòng, đi thẳng đến ban công, Bắc Minh Thiện vẫn nằm yên tĩnh như cũ.

Nhớ tới hành động hung ác của anh tôi hôm qua, cô thật sự xác nhận câu nói ‘Thổ phỉ bạo quân’ của Dương Dương.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi nhấc chân lên, cũng học theo dáng vẻ của Dương Dương, nhẹ đạp hai cái vào người Bắc Minh Thiện: “Này, Bắc Minh Thiện, còn giả chết sao?”

Ai ngờ, Bắc Minh Thiện chỉ hơi nhíu lông mày, sau đó cũng không có phản ứng.

Cô ngồi xổm xuống, tỉ mỉ nghiêm túc nhìn vào gương mặt xinh đẹp đến cực hạn này.

Phát hiện thấy khuôn mặt của anh ta so với trước đó hình như ngày càng đỏ hơn.

Lông mày bình tĩnh, cô nâng tay lên, nhẹ nhàng chạm một cái vào da của anh: “A… thật nóng…”

Chết tiệt, người đàn ông này lại bị sốt…

Vì vậy, cô cố gắng kéo hai chân của anh lên, hung hăng kéo ra ngoài: “Bắc Minh Thiện, anh, anh đừng ốm nha!”

Trái tim cô có chút bối rối!

Cắn chặt răng, cô liều mạng kéo anh từ ban công vào trong phòng.

“Không phải từ trước đến nay anh rất lợi hại sao? Không phải anh rất quan tâm đến thân phận của mình sao? Anh tỉnh lại cho tôi! Anh không sợ tất cả các tờ báo sáng mai ở thành phố A sẽ đăng tin tổng giám đốc Bắc Minh Thiện của tập đoàn Bắc Minh chết vì sốt cao ở tại nhà riêng sao? Người ta sẽ cười anh chết mất…”

Đông ~. Trên đường cô kéo anh, không cẩn thận khiến đầu anh bị đập vào ngăn tủ.

“Ách…”

Trong cơn mê man anh cảm thấy một trận đau nhức, gương mặt hơi xoắn xuýt, thân thể giống như bị thứ gì đó kéo lê, không ngừng di chuyển…

Cô kéo anh, tiếp tục du lịch trong căn phòng thật dài…

Chỗ khúc quanh, đông ~.

Lại một tiếng nữa.

“Ôi…” Anh dường như cảm thấy đầu của mình bị quả tạ đánh vào, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Ý thức dần dần từng chút từng chút tỉnh táo lại, bên tai dường như còn mơ hồ nghe thấy một giọng nói quen thuộc…

“Bắc Minh Thiện! Anh khốn kiếp như thế, vô nhân cách như thế, cặn bã như thế, cầm thú như thế, anh chính là một tai họa… Nếu anh muốn biến mình thành một tên ngớ ngẩn như thế thì tự anh đang hại người hại mình! Tôi nói cho anh biết, tôi tuyệt đối sẽ không…”

Cô vừa định nói ‘Để bọn trẻ nhận một người cha ngớ ngẩn như anh’! Lại không ngờ giọng nói khàn khàn, trầm thấp của anh đột nhiên vang lên…

“… Sẽ không thế nào?”

“A… ” Cô bị dọa đến mức hai tay đang kéo thân thể anh run lên một cái.

Đông ~.

Kết quả, đầu Bắc Minh Thiện lại một lần nữa đập vào góc tường!

“Ưm ——” Anh hít một hơi khí lạnh, nếu không phải thân thể không làm gì được, anh thề rằng sẽ nhảy dựng lên bóp chết người phụ nữ này: “Cô mưu sát sao…”

“Anh, anh đã tỉnh?” Cố Hạnh Nguyên phồng má, lông mày nhíu chặt, dọa chết cô rồi, vừa rồi suýt chủ nữa đã bị lộ.

Bắc Minh Thiện nhíu chặt lông mày, chỉ cảm thấy đầu óc vang lên ông ông, thân thể nóng hổi khác thường nói cho anh biết, mình đang bị sốt.

Ký ức tối hôm qua cũng ngay lập tức ùa về trong tâm trí.

Ai ngờ, người phụ nữ trước mắt này còn có dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác: “Bắc Minh Thiện, anh uống nhiều rượu như vậy khiến cho sức khỏe bị ảnh hưởng, đáng đời anh bị sốt cao!”

Anh cố gắng chịu đựng cơn đau đầu, uể oải một hồi lâu mới lườm cô: “Đều là chuyện tốt do cô làm…”

“Tôi?” Cô kinh ngạc: “Tôi nói này thưa anh Bắc Minh, đầu óc anh bị nóng hỏng rồi sao? Anh sốt cao có gì liên quan đến tôi?”