“Không!” Diệp Long vội vàng phủ định: “Hạnh Nguyên, tôi không muốn em xin lỗi! Đây không phải đáp án tôi muốn! Rõ ràng em có thể lựa chọn lần nữa, vì sao em muốn từ chối tôi? Vì sao hết lần này đến lần khác phải chờ đến khi tôi đủ mạnh mẽ để bảo vệ em, em lại muốn nói lời xin lỗi? Hạnh Nguyên, tôi không muốn nghe đáp án này, tôi từ chối việc em từ chức, đừng náo loạn, được không?”
Những lời nói từ đáy lòng của Diệp Long đã khiến cô xúc động trong lòng.
Cô nhìn con trai mình một chút, hốc mắt nóng lên: “Diệp Long… Năm năm này, anh có biết em đã trả qua những gì không? Sao anh có thể chắc chắn rằng Cố Hạnh Nguyên của năm năm sau vẫn là Cố Hạnh Nguyên mà anh thích kia? Em thật sự không náo. Chỉ là không muốn tiếp tục theo dự án ‘Ánh’ này… em quá mệt mỏi, em muốn nghỉ ngơi, mà anh còn có tiền đồ tốt đẹp, cần gì phải lãng phí trên người em?”
“…” Diệp Long im lặng trong điện thoại.
Cố Hạnh Nguyên dường như có thể nghe thấy sự đau buồn ở đầu dây bên kia.
Nếu như vận mệnh có thể làm lại, cô hi vọng có thể nắm chặt tay Diệp Long, không muốn buông ra.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, cô đã có hai đứa con, trước khi các con chưa được hạnh phúc, cô có tư cách gì để bàn đến hạnh phúc của mình?
Cũng chính là vì Diệp Long quá hoàn hảo, cô mới không muốn chậm trễ tuổi xuân của anh ta thêm nữa, không muốn lãng phí năm tháng thời gian của anh ta, anh ta đáng để có được một người phụ nữ tốt hơn…
“Diệp Long…” Cô vừa định mở miệng.
Nhưng anh ta vội vàng ngắt lời: “Đừng tùy tiện đưa ra quyết định này, Hạnh Nguyên! Hãy cho tôi một chút thời gian, được không? Tôi sẽ cho em biết, tôi mới là lựa chọn tốt nhất của em!”
“Diệp Long ——” tút tút tút.
Anh ta đã cúp điện thoại.
Cố Hạnh Nguyên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, hơi giật mình một chút, cô lờ mờ cảm thấy trong lời nói của Diệp Long còn có điều gì đó, nhưng làm thế nào cũng không đoán ra được.
Lại ngước mắt lên, đôi mắt đen sáng ngời của Trình Trình đã nhìn về phía cô.
“Sao vậy?” Cô sờ lên mặt mình, cười ấm áp: “Nhìn mẹ như vậy, có phải trên mặt mẹ có gì bẩn không?”
Trình Trình yên lặng lắc đầu, đột nhiên hỏi một câu: “Mẹ không thích ba sao?”
Trái tim cô run lên, hơi bất ngờ nói: “Tại sao con lại hỏi như vậy?”
“Lúc mẹ gọi điện thoại, dáng vẻ rất dịu dàng. Hoàn toàn không giống với lúc mẹ nói chuyện cùng ba.” Trình Trình tâm tư cẩn thận, rõ ràng là đã nhận ra từ lâu.
Cô yếu ớt thở dài, trước đó bởi vì không biết Trình Trình đóng giả Dương Dương, cho nên mới ở trước mặt con trai mắng chửi và kể không ít chuyện khốn kiếp của Bắc Minh Thiện.
Có lẽ là do cốt nhục bẩm sinh. Cô biết, trong lòng Trình Trình vẫn rất yêu ba của cậu.
Bằng không, những năm gần đây, con trai cũng không cố gắng làm tất cả chỉ vì anh ta, vì muốn ánh mắt của ba nhìn mình một chút!
Cảm giác đau lòng đi qua, cô để điện thoại xuống, đi đến bên cạnh con trai, thân mật ôm: “Trình Trình muốn thế nào?”
Trình Trình cắn cắn bờ môi nhỏ, suy nghĩ một hồi.
Sau đó, thân thể nhỏ bé trượt ra khỏi ngực Cố Hạnh Nguyên thùng thùng chạy vào trong phòng.
Tiếng xột xoạt giống như đang lục lọi.
Một lát sau, cậu bưng một tập tranh lon ton trở về.
Thở hồng hộc đem tập tranh đưa tới trước mặt mẹ, trên gương mặt nhỏ vốn không có cảm xúc, lúc này lại trở bên hồng nhuận, vẻ mặt non nớt nói: “Ở đây, là thứ Trình Trình muốn….”
Cố Hạnh Nguyên nhận tập tranh con trai đứa tới, lật ra từng trang từng trang…
Trái tim theo từng bức tranh, càng ngày càng gấp.
Mãi cho đến khi lật đến trang cuối cùng, hốc mắt của cô bỗng nhiên nóng lên…
Đó là một vùng ngoại ô dưới ánh mặt trời, trong một cánh đồng nở đầy những bông cải dầu nhỏ hoa vàng.
Đầu ngón tay trắng nõng của cô chỉ vào một người đang đội mũ hoa trong bức tranh, nói: “Đây là mẹ, đúng không?”
Trình Trình gật đầu.
Sau đó, cô lại chỉ vào một đứa trẻ nhỏ đang đeo kính tóc xù, uể oải nằm bên cạnh bụi hoa, nói: “Đây là Dương Dương.”
Tiếp theo, một đứa trẻ khác giống hệt Dương Dương, tóc ngắn đứng yên lặng sau lưng người đội mũ hoa, khuôn mặt an tĩnh, không màng danh lợi hạnh phúc, cô cười: “Đây, là con!”
Cuối cùng…
Trong bụi hoa cách một chỗ rất xa, cô tìm thấy một người đàn ông lạnh lùng mặc âu phục, đeo kính râm: “Đây, là ba của con…”
Rõ ràng là một gia đình bốn người dưới ánh nắng đẹp, rõ ràng là một gia đình trong gió xuân ấm áp.
Nhưng dưới nét vẽ của Trình Trình, lại vẽ ra vẻ nhàn nhạt ưu thương, đó là bốn người, những không phải một gia đình…
Hốc mắt chua xót, cô ngẩng đầu nhìn về phía con trai: “Trình Trình muốn mẹ nhẹ nhàng hơn với ba đúng không?”
Trình Trình lắc đầu, thật lâu sau mới buồn buồn trả lời: “Trình Trình chỉ hi vọng… Ba thích mẹ…” Và cậu cũng không hi vọng xa vời rằng ba sẽ thích mình …
Một lời chạm vào đến trái tim cô.
Cậu không hề nói mong mẹ thích ba, mà là… mong ba thích mẹ.
Đúng là một đứa con trai tri kỷ.
Hốc mắt phủ một lớp sương mù, cô khịt cái mũi nhỏ: “Đứa trẻ ngốc, con có biết hi vọng này của con… cuối cùng chắc chắn sẽ biến thành tuyệt vọng!”
Bắc Minh Thiện sao có thể thích cô chứ?
Cô không muốn lừa dối Trình Trình, không muốn cậu có hi vọng xa vời không bao giờ thành hiện thực: “Vì vậy, bây giờ mẹ chỉ mong hai anh em các con khỏe mạnh, cũng không có yêu cầu gì khác!”
“…” Trình Trình im lặng.
Sau khi Cố Hạnh Nguyên thay Trình Trình xin nghỉ học vài ngày.
Lại vội vàng gọi điện thoại cho Dương Dương.
Biết đứa bé kia vẫn còn trong ổ chăn, cô không khỏi thở dài: “Đứa nhỏ lười biếng, mặt trời đã chiếu đến cái mông nhỏ rồi mà còn chưa chịu dậy?”
Dương Dương lẩm bẩm một tiếng, không cam lòng: “Không thấy mặt trời, cuộc sống của Dương Dương là đen tối…”
“Ai dám cướp đi ánh nắng của bảo bối Dương Dương nhà ta? Mẹ nhất định tìm người tính sổ!” Trái tim cô mềm nhũn, dỗ dành: “Dương Dương ngoan, nhanh dậy đi xem xem ba còn ở nhà hay không?”
“Nha.” Dương Dương dụi dụi mắt, thân thể nhỏ đứng dậy rời giường, trong tay vẫn nắm chặt điện thoại.
Để chân trần, lon ton chạy ra khỏi cửa.
Cố Hạnh Nguyên cũng có thể nghe được tính binh binh bang bang phát ra từ đầu dây bên kia của đứa bé.
Dương Dương như một thám tử nhỏ, kiểm tra khắp gian phòng: “Phòng khách không có, phòng ngủ lớn không có… Phòng bếp không có, phòng tắm không có… Nhà vệ sinh cũng không có…! A, vậy trong nhà không có ai, hoàn tất báo cáo!”
Cố Hạnh Nguyên nghe giọng nói cao vυ't của Dương Dương, không thể không vui lên, hình như còn một chỗ Dương Dương chưa đến: “Ban công, bảo bối đi ra ban công nhìn toàn cảnh đi!”
Dương Dương giơ điện thoại, nghe lời vội vàng chạy tới ban công.
Đột nhiên Cố Hạnh Nguyên nghe thấy Dương Dương: “Oa…” một tiếng, dọa đến trái tim cô nhảy một cái!
Cô kêu lên trong vô thức: “Bảo bối sao vậy?”
Dương Dương kinh ngạc nửa ngày mới hét lên trong điện thoại: “Birdman, ba birdman, ông ấy…chết rồi, ô oa…”
Cố Hạnh Nguyên bị dọa đến mức linh hồn nhỏ bé run lên, cổ họng nghẹn ngào.
“Chết, chết rồi?”
Cố Hạnh Nguyên cúp điện thoại, sắc mặt tái nhợt.
Trình Trình đi bên cạnh, lo lắng kéo cánh tay mẹ, dường như nghe được thứ gì, vội vàng hỏi: “Mẹ, ai chết? Ba chết sao?”
“Trình Trình, mẹ đi qua xem tình hình, con ngoan ngoãn ở nhà…”
“Không, mẹ, con muốn đi!” Trình Trình kiên định lắc đầu, trong đôi mắt lóe lên sự kiên nghị: “Con nhất định phải đi xem ba!”
Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, chăm chú nhìn con trai, dù sao cũng là phụ tử liên tâm, cô không nhẫn tâm.
Huống chi Bắc Minh Thiện rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trong điện thoại Dương Dương cũng không giải thích rõ ràng.
Vô cùng khẩn cấp!
Cuối cùng, cô thỏa hiệp: “Được, vậy nhanh thu dọn đồ đạc với mẹ, lấy những quần áo trước đó mẹ mua cho con và Dương Dương…”
“Vâng, mẹ!”
Cố Hạnh Nguyên kéo một chiếc vali lớn, vội vàng đón một chiếc taxi.
Xuống xe, đi đến tòa nhà Dạ Ánh nhất phẩm.
Cô hơi do dự, giương mắt nhìn vào tòa nhà cao chọc trời sang trọng, hít một ngụm khí lạnh thật sâu, sau đó mới cầm chặt túi hành lý trong tay, duỗi thẳng lưng, đi thẳng vào trong tòa nhà…
Vừa bước vào cửa tòa nhà, người quản lý bảo vệ trước đó đã thấy Bắc Minh Thiện đưa cô đến nên lễ phép đứng lên, cung kính nhẹ gật đầu với cô.
Trong lòng cô cảm thấy căng thẳng, miễn cưỡng mỉm cười.
Nhìn camera giám sát có ở khắp nơi trong đại sảnh, cô kéo hành lý vội vàng tiến vào trong thang máy.
Trong thang máy vẫn có camera giám sát như cũ.
Cô nhếch môi, trong lòng bàn tay có chút đổ mồ hôi, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh như không có việc gì.
‘Đinh’ một tiếng!
Thang máy mở ra.
Cô kéo vali nhanh chóng đi đến trước cửa nhà cửa Bắc Minh Thiện, và ấn chuông cửa…
Người mở cửa là Dương Dương, ngay lúc củ cải nhỏ nhìn thấy mẹ, lập tức òa khóc như mưa: “Ô oa, mẹ…ô!”
Chỉ có điều cậu nhóc vừa mới kêu một tiếng ‘mẹ’ thì đã bị Cố Hạnh Nguyên bịt miệng lại.
“Xuỵt! Gọi chị!” Cô thận trọng nhìn lướt qua căn phòng, cũng không trông thấy bóng dáng người giúp việc.
Có lẽ đêm qua Bắc Minh Thiện đuổi hai người giúp việc kia, cũng không để ai đến.
Dương Dương ngoan ngoãn gật đầu, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, rõ ràng là đã bị ba birdman của cậu dọa sợ.
Trong lòng Cố Hạnh Nguyên căng thẳng, vội vàng kéo vali vào trong nhà.
Thậm chí không kịp thay giày, cô giẫm giày cao gót đi thẳng về phía ban công…
Liếc nhìn thấy Bắc Minh Thiện đang nằm trên mặt đất ngoài ban công, nhắm mắt lại vẻ mặt bình yên, bên cạnh còn có mấy chai rượu vương vãi xung quanh.
Trên người vẫn đang mặc chiếc áo choàng tắm rộng tối hôm qua.
Chiếc áo lỏng lẻo chỉ che khuất vị trí quan trọng, đường cong nhân ngư trên ngực trần trụ lộ rõ ra ngoài, nhất là đôi chân thon dài với lớp lông chân dày, rơi vào trong mắt cô không sót chút gì.
Gò má cô nóng lên một cách khó hiểu.
Gặp quỷ, sáng sớm đã dùng nam sắc để kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, sao anh không thật sự chết đi?
Tuy nhiên, cô cũng thở phào nhẹ nhõm: “Bảo bối, cha của con chỉ là quá say rượu, không phải chết thật!”
“Không chết sao?” Dương Dương không tin, nhấc đôi chân nhỏ đạp hai đạp vào người Bắc Minh Thiện đang nằm bất động trên mặt đất…
Quả thật, một birdman luôn cao ngạo lạnh lùng, hôm nay mặc kệ cậu có đạp thế nào cũng không hề có chút phản ứng!
Hành động của Dương Dương khiến Cố Hạnh Nguyên bị dọa sợ, cô vội vàng ôm lấy Dương Dương: “Tiểu ác ôn, con muốn làm cho ba con tức giận nhảy dựng lên bóp chết con sao?”
“Ừm hừ, ai bảo ông ấy dọa con suýt chút nữa tè ra quần, ngủ cũng giống như xác chết vậy…”
“Xuỵt, nói nhỏ chút.” Cố Hạnh Nguyên cụp mắt liếc nhìn Bắc Minh Thiện một cái, khuôn mặt tuấn tú của người này phủ một lớp hồng phấn kì quái, anh ta uống say như vậy, đáng đời bị con trai đạp!
Sau đó cô quay người ôm Dương Dương, đi đến chỗ thay giày trước cửa, sau khi thay xong cô đưa tay khéo vali đi thẳng đến phòng Dương Dương…
Phanh ~.
Cửa bị khóa lại.
Thả Dương Dương ra.
“Mẹ, sao thế? Thi thể birdman kia vẫn còn đang nằm ngoài ban công, chúng ta không cần xử lý một chút sao…” Dương Dương nói lời này nhẹ nhàng giống như xử lý một đám rác rưởi vậy.
“Không vội.” Cô cười thở dài, sau đó thận trọng đặt vali nằm ngang xuống sàn.
Ngón tay nhẹ nhàng kéo mở khóa vali, khoảnh khắc vali được mở ra, đôi mắt Dương Dương trừng thật lớn…
“A a a… mẹ…”