Ánh Trăng Sáng Thay Thế Của Nam Chính Cặn Bã

Chương 6: Thử vai

Edit: Tiểu Màn Thầu

Mặc kệ là do nguyên nhân gì, công ty đã ký hợp đồng quảng cáo lần này cho Kiều Tịnh.

Ngày hôm sau, Kiều Tịnh ngồi xe của công ty đi đến nơi quay quảng cáo. Thương hiệu CH là thương hiệu nước hoa quốc tế có phong cách xa hoa quý phái, tuy Kiều Tịnh chỉ là một nghệ sĩ mới ra mắt, thân thế tầm thường, theo lý mà nói cô không đủ khả năng tiếp nhận loại quảng cáo nước hoa của thương hiệu này, các nghệ sĩ trong Hoa Quốc đều đang âm thầm tranh giành cơ hội, nhưng không ngờ nó lại rơi vào tay của Kiều Tịnh.

Kiều Tịnh phải quay quảng cáo cho loại nước hoa mới dành cho mùa thu của thương hiệu CH, có tên gọi là Fairy, chủ yếu bán ở thị trường Châu Á, sản phẩm lấy phong cách huyền bí, cho nên trong dự án quảng cáo lần này cố tình tìm những nghệ sĩ trẻ tuổi có nhân khí cao đến đảm nhận vai chính.

Khi đi đến phòng hội nghi trên tầng cao của toà nhà, ngoại trừ Kiều Tịnh, ở đây còn có một nam một nữ nữa.

Kiều Tịnh vừa bước vào, ánh mắt của bọn họ đã đặt trên người cô. Người phụ trách dự án còn chưa đến, người nam đã lên tiếng châm chọc: " Thương hiệu CH là một thương hiệu nổi tiếng quốc tế, bây giờ quay quảng cáo cũng không cần lựa chọn người cẩn thận nữa rồi, nghệ sĩ E hay F gì cũng được mời đến."

Người nữ kia không phụ hoạ với anh ta, chỉ cười cười tỏ vẻ cam chịu.

Kiều Tịnh biết đôi nam nữ này. Người nam chính là Trần Kiều, tiểu thịt tươi đang nổi tiếng của Hoa Quốc, năm trước đóng một bộ phim có ratings rất cao, trên mạng còn bảo rằng anh ta nhờ nhân vật cổ trang này một bước lên mây, năm nay anh ta vừa có một bộ IP thể loại dân quốc vừa đóng máy, rất được khán giả chờ mong, nghiễm nhiên anh ta đã gia nhập vào hàng ngũ diễn viên tài năng.

Sau khi Kiều Tịnh xuyên đến đây, vì để thích ứng với cuộc sống của nguyên thân, cô đã tốn không ít thời gian tìm hiểu các nghệ sĩ đang nổi tiếng thời điểm này là ai.

Còn người nữ chính là Ninh Nhân Nhã, nhan sắc mang hơi hướng cổ trang, từ khi ra mắt đã tham gia đóng rất nhiều bộ phim cổ trang, luôn được giới truyền thông gọi là " Mỹ nhân cổ trang đẹp nhất Châu Á", khí chất của Ninh Nhân Nhã khá thanh tao, tất nhiên cô ta rất nổi tiếng ở trên mạng, khi mặc trang phục cổ trang vào bản thân như hoá thành mỹ nhân cổ trang. Chân mày lá liễu tinh tế, mắt hạnh má đào, từng cử chỉ đều biểu hiện ra phong cách của mỹ nhân Châu Á đầy phong tình.

Kiều Tịnh đứng trước mặt bọn họ, chính là tiểu bối mới ra nghề.

" Xin chào hai vị tiền bối, em tên là Kiều Tịnh, về sau mong được chiếu cố nhiều hơn."

Cô rất có lễ phép chào hỏi hai người bọn họ. Trần Kiều nhìn cô một cái, không nhịn được liền nhướng mắt, sau đó cúi đầu nghịch điện thoại của mình.

Còn Ninh Nhân Nhã cũng chỉ gật đầu, tiếp tục xem tạp chí. Trên mặt Kiều Tịnh mang theo ý cười nhàn nhạt, cũng không cảm thấy mất mặt, mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, chỉ cần bản thân mình làm đủ lễ nghĩa là được, để tránh cho người khác lên tiếng bắt bẻ. Cô chào hỏi xong, tự giác tìm vị trí của mình mà ngồi xuống, an tĩnh ngồi đó.

Lúc này cô chú ý nhìn bìa tạp chí trong tay Ninh Nhân Nhã, đó chính là ảnh chụp quảng cáo của thương hiệu CH, tuy Trần Kiều luôn cúi đầu nghịch điện thoại, nhưng biểu tình cũng mang theo một chút nghiêm túc.

Xem ra tất cả mọi người đã ngầm chuẩn bị tinh thần, cũng rất coi trọng lần quay quảng cáo nước hoa này.

Trước đó Kiều Tịnh vẫn luôn suy đoán nếu đã chọn cô cho lần quay quảng cáo này, vì sao không đưa trước kịch bản cho cô tham khảo, nhưng khi nhìn thấy tình hình hiện giờ, dường như Trần Kiều và Ninh Nhân Nhã cũng không biết trước kịch bản.

Trong lúc cô đang suy nghĩ, cửa phòng họp lại mở ra, người quản lý và trợ lý của thương hiệu CH ở Châu Á bước vào.

Người quản lý nói thẳng vào vấn đề, bảo trợ lý đưa ba phần văn bản cho ba người bọn họ.

" Lần quảng cáo nước hoa này, thương hiệu của chúng tôi có một chút thay đổi, to gan muốn dùng tạo hình cổ trang của người phương Đông áp dụng vào nội dung quay hình, các vị đều là nghệ sĩ của Hoa Quốc. Trước tiên các vị sẽ phải quay thử vài cảnh, chúng tôi muốn xem xét có vị nào không thích hợp với hình tượng mà chúng tôi nêu ra hay không, công ty đã chuẩn bị cho ba vị một tổ ekip, mong ba vị phối hợp một chút."

Trần Kiều và Ninh Nhân Nhãy tỏ vẻ không có vấn đề gì. Người quản lý lại hỏi Kiều Tịnh, cô chỉ cười nói: " Có thể ạ."

Kỳ thật, Kiều Tịnh có chút chột dạ, tuy ngũ quan của cô khá xinh đẹp, cùng gương mặt như tranh vẽ của Ninh Nhân Nhã có chút bất đồng, cô không phù hợp với tạo hình cổ trang cho lắm. Hơn nữa, nếu thương hiệu CH vẫn áp dụng phong cách trước kia, chính là phong cách Châu Âu, có lẽ cô còn có chút lòng tin.

Tuy rằng trong lòng bồn chồn, ngay cả da đầu của cô cũng muốn căng ra, cô nhớ rõ tình tiết trong cốt truyện, cuối cùng nguyên thân vẫn quay hình quảng cáo nước hoa cho thương hiệu CH, nhưng tạo hình không thích hợp, động tác diễn thì cứng ngắc, bị khán giả bình luận không thích hợp với tạo hình cổ trang.

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho nguyên thân rèn luyện kỹ thuật diễn xuất, cuối cùng do sự cố gắng của bản thân, nguyên thân đã thành công chuyển mình.

Đám người của Kiều Tịnh đi theo chuyên viên trang điểm vào phòng hoá trang, bọn họ nhìn ra được, đối với lần quảng cáo này công ty bỏ ra rất tâm huyết, chỉ với việc tạo hình đã có hai tổ, tuy rằng loại nước hoa mới chủ yếu đánh vào thị trường Châu Á, nhưng CH lại là thương hiệu Châu Âu, vẫn luôn băn khoăn không biết dùng phương thức nào để tiếp cận với người dùng Châu Á.

Trải qua quá trình tạo hình, tổ hoá trang sẽ lựa chọn những trang phục phù hợp với ba người. Gương mặt Trần Kiều khá sắc nét, bản thân anh ta cũng là diễn viên nổi danh trong mảng phim cổ trang. Cho nên chuyên viên trang điểm cố tình tạo cho anh ta màu da rám nắng, chỉ cần đội tóc giả cho anh ta, không cần phải chảy chuốt quá tỉ mĩ, muốn để tóc dài buông xoã như vậy, lại mặc trường bào màu đỏ với phong cách của Châu Á, còn cố ý để lộ ra yết hầu đang nhấp nhô, trong nháy mắt, nhìn anh ta vô cùng cường trán và ngập tràn hormone nam tính cùng hơi thở và mị lực của người phương Đông.

Ninh Nhân Nhã mặc trang phục cổ trang màu trắng, tóc đã được chỉnh sửa cẩn thận, búi tóc cao dán sát gương mặt, lại sử dụng trang sức đơn giản mà tinh xảo đặc trưng của phương Đông, sau một lúc tạo hình, một mỹ nhân cổ trang xuất hiện trước tầm mắt.

So với tạo hình của Trần Kiều và Ninh Nhân Nhã, thì suy nghĩ về cách tạo hình cho Kiều Tịnh tương đối đau đầu.

Cô có khung xương tinh tế đặc trưng của người phương Đông, làn da trắng nõn, càng làm nổi bật trường bào màu đen, nhưng về phần gương mặt, chỉ là một câu, không thích hợp hoá thân thành nhân vật cổ trang.

Đa phần trong ấn tượng của mọi người, mỹ nhân cổ trang đều thanh nhã như hoa cúc, đặc biệt có rất nhiều người phương Tây yêu thích gương mặt đẹp của người phương Đông, còn cho rằng đó chính là nét đẹp truyền thống của người phương Đông.

Còn gương mặt của Kiều Tịnh lại mang hơi hướng phương Tây, giống như một con búp bê phương Tây tinh xảo, khi trang điểm lên, luôn cảm thấy quá mức sắc xảo và ma mị.

Sau khi trang điểm xong, tóc của Kiều Tịnh được vấn đơn giản và thả dài, thân khoác trường bào đen, da trắng nõn nà, nhưng trước sau cũng thiếu đi khí chất của người phương Đông.

Tạo hình cho Kiều Tịnh xong, vị đạo diễn người nước ngoài đối với tạo hình của Kiều Tịnh không mấy hài lòng.

Trong thời gian nghỉ ngơi, trợ lý Diêu Diêu lấy cho cô một ly nước, lại lên tiếng an ủi: " Chị đừng nản chí, một lúc nữa phải biểu hiện thật tốt nhé."

Kiều Tịnh âm thầm thở dài. Cho dù muốn biểu hiện tốt cũng là cả một vấn đề, cô không quen đứng trước máy quay, mà quan trọng nhất lại phải thể hiện dáng vẻ của một cô gái phương Đông đầy khả ái đến rung động lòng người, hơn nữa biểu cảm trên gương mặt rất quan trọng, vốn dĩ gương mặt của cô không phù hợp với yêu cầu của loại quảng cáo nước hoa lần này.

Cho nên tránh không khỏi việc bị truyền thông lên tiếng chê trách, quả thực rõ ràng là nhờ đi cửa sau.

Không được, cô phải nghĩ ra biện pháp vượt qua lần quay này. Dù sau vẫn còn phần diễn tập, cô vẫn còn thời gian học tập và thay đổi.

Trước cửa Stuido, không biết từ khi nào đã xuất hiện một bóng người. Nam thần Thẩm Luân với dáng người cao ráo đang đứng ở lối đi nhỏ, hấp dẫn vô số ánh mắt của nhân viên, các cô thầm thì bàn tán, còn lén chụp ảnh, nhưng trước sau vẫn không có ai dám đến gần.

Thẩm Luân mặc một cái áo sơ mi màu xanh ngọc, đeo mắt kính, những nút áo sơ mi được gài kín đế tận cổ áo, nhìn dáng vẻ vô cùng cấm dục.

Ánh mắt anh đặt trên người Kiều Tịnh. Trong tầm mắt, dáng người thiếu nữ yểu điệu, trường bào tơ lụa màu đen càng tôn lên cái eo nhỏ tinh tế của cô, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, cô ngồi ở bậc thềm, vô tư lắc lư đôi chân.

Bởi vì quay quảng cáo nước hoa, cho nên không cần phải mang giày, sợ sẽ làm bẩn trang phục, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy góc váy, lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng muốt cùng bàn chân nhỏ.

Ánh mắt của Thẩm Luân từ trên người cô, bất tri bất giác lại di chuyển xuống bàn chân nhỏ nhắn, hơn nữa còn nhìn tầm hai phút.

Đôi bàn chân nhẹ nhàng lắc lư, cũng làm cho tâm trí anh lay động. Trợ lý Vương Hiểu đứng bên cạnh ho khan một tiếng: " Thẩm tổng, ngài đang nhìn gì thế?"

Thẩm Luân lấy lại tinh thần, ngữ khí không chút gợn sóng nói: " Tôi để quên tài liệu ở phòng họp, cậu giúp tôi đem nó đến đây."

Vương Hiểu nghe thấy ngữ khí của ông chủ có chút không đúng, vừa lạnh lùng, lại có chút không cao hứng, giống như mình vừa phá hỏng chuyện tốt của ông chủ.

" Vâng, vậy ngài chờ một chút." Vương Hiểu buồn bực, chạy đến cửa thang máy.

Sau khi trợ lý đi khỏi, Thẩm Luân tiếp tục nhìn lén. Toà nhà này cũng là sản nghiệp của công ty anh, cho nên anh đến đây mở cuộc họp, đúng lúc biết hôm nay Kiều Tịnh cũng đến đây thử vai, vừa họp xong thuận đường đi đến đây nhìn cô một lúc.

Dường như, cô quay hình không được thuận lợi. Thẩm Luân luôn cảm thấy áy náy với cô, tuy rằng anh không có cách nào đáp lại tình yêu của cô, nhưng anh có thể đền bù cho cô những thứ khác.

Lần quảng nước hoa này, do đích thân Thẩm Luân nhờ vả bạn tốt của mình, đem cơ hội này giao cho Kiều Tịnh.

Bên trong Studio, đã đến lượt cô diễn thử vai, đột nhiên lúc này đạo diễn lại đến tìm cô, bọn họ đang trao đổi vấn đề gì đó.

Trong phòng rất ồn ào, Thẩm Luân lại đứng ngoài cửa, căn bản không thể nghe rõ, nhưng dường như anh nhìn thấy cô dùng tiếng anh giao tiếp lưu loát với đạo diễn.

Ánh mắt của Thẩm Luân hiện lên một chút nghi ngờ, từ khi nào cô giỏi tiếng anh như vậy?

Ngay sau đó, đôi mắt anh trở nên âm u. Kỳ thật anh cũng không quá hiểu rõ con người của Kiều Tịnh.

" Thẩm tổng, trong phòng họp không có tài liệu nào cả." Sau khi Vương Hiểu trở về, liền xoa đầu, vẻ mặt mơ hồ.

Thẩm Luân ngẩng đầu lên, trong lúc vô tình ánh mắt thoáng nhìn đến phần eo lả lướt của Kiều Tịnh, nơi đó được thắt đay lưng hiện ra đường cong của eo và mông cong vυ't.

Giây tiếp theo, đôi mắt Thẩm Luân giống như có lửa, vội nhìn đi nơi khác. Ánh mắt sắc bén nhìn đến Vương Hiểu, thong thả nói: " Hả? Có lẽ tôi nhớ nhầm."

Dứt lời, Thẩm Luân liền nhấc chân đi về phía thang máy chuyên dụng. Vương Hiểu cảm thấy hôm nay ông chủ có chút kỳ lạ, anh ta lại thoáng nhìn vào Studio.

Bên kia, cửa thang máy đã mở ra, Vương Hiểu không dám chần chừ, đi nhanh đến đó.

Trước khi diễn thử, Kiều Trăn và đạo diễn đã thương lượng việc quay biểu cảm của cô, đổi thành dùng điệu múa.

Thời cổ đại còn dùng điệu múa gửi gắm những câu chuyện tình yêu xa xưa vào đó, đạo diễn đã nhiều lần muốn thay cô, nhưng lại bị vị quản lý cấp cao của công ty không đồng ý.

Quả thực cô gái này có chỗ dựa không nhỏ, đạo diễn không còn cách nào khác, nếu không thể đổi người thì lần quảng cáo này không thể quay được nữa, ngựa chết cứ xem như ngựa sống mà chạy chữa thôi, để Kiều Tịnh thử một lần xem sao, nếu vẫn không được sẽ suy nghĩ đối sách khác.

Hơn nữa Kiều Tịnh còn là thành viên của một nhóm nhạc nữ, đã được học tập vũ đạo, cho nên vừa rồi cô đã nghĩ ra một số động tác cho điệu múa cổ trang này.

Trong lần quảng cáo nước hoa này, nhân vật của cô thể hiện sự khát khao cùng sự chiếm hữu mãnh liệt với tình yêu, lại có một linh hồn u tối.

Cô yêu Trần Kiều, nhưng Trần Kiều cùng Ninh Nhân Nhã là một đôi tình nhân người người hâm mộ, cô nhìn thấy người mình yêu bên cạnh người con gái khác, cho nên cô phải thể hiện được sự bi thương cùng cảm xúc phẩn nộ trên gương mặt, nếu đạo diễn cảm thấy gương mặt này không phù hợp, vậy thì cứ gửi gắm cảm xúc đó vào trong điệu múa, đây cũng coi như là cơ hội cuối cùng của cô.

—————————//—//—————————

* Editor: Dạo này bận quá, lại phải tập trung cố gắng làm hoàn bộ Du͙© vọиɠ cố chấp của anh, cho nên ra chương hơi lâu nhé! Sau khi hoàn bộ kia sẽ tập trung cho bộ này nhiều hơn.