Edit by Pk & Beta by Hy
—
Quân Mặc Hàn hôn Phong Tố Cẩn, càng ngày càng không thể kiềm chế.
Hôm nay, cô say rượu, lại chủ động, lá gan vô cùng lớn. Hơn nữa, cả người cô toàn mùi rượu, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ toàn thân anh kêu gào. Nơi nào đó đang đau dữ dội, chỉ hận không thể xé nát người trong l*иg ngực ngay lập tức rồi nuốt vào bụng.
Rõ ràng đã suýt mất lý trí nhưng anh vẫn nhẫn nại hôn Phong Tố Cẩn.
Nhất định phải để cô chuẩn bị kỹ càng. Nếu không, với nơi lớn hơn người thường của anh, anh sẽ khiến cô bị thương.
Nhưng cô vẫn không biết được lòng tốt của anh mà chơi đùa anh, giày vò anh hết lần này tới lần khác.... Quả là liều mạng!
Quân Mặc Hàn gục đầu vào cổ Phong Tố Cẩn, cắn răng nghiến lợi nói: "Quả thật là tiểu yêu tinh!"
Phong Tố Cẩn đang say rượu, sao có thể hiểu rõ ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh. Cô chỉ làm theo bản năng, thiết tha muốn cái gì đó nhưng lại không biết là cái gì, chỉ có thể hôn, động chạm lung tung.
"Chớ lộn xộn. Lộn xộn nữa, anh sẽ khiến em bị thương".
Giọng Quân Mặc Hàn hơi lớn. Phong Tố Cẩn như đứa trẻ con, lại bắt đầu khóc.
Con tim Quân Mặc Hàn rung động: "Ngoan, anh không làm em bị thương, chỉ là... Ôi, đồ ngốc, em thật không hiểu lòng anh".
"Ngoan, ngoan, không khóc. Cho em cái này hả?"
Quân Mặc Hàn trìu mến hôn lên đôi mắt Phong Tố Cẩn, hôn lên nước mắt cô, một tay mò xuống, tay kia nhanh chóng cởϊ qυầи áo cô...
Phong Tố Cẩn thở dốc, toàn thân tê dại, xen lẫn hơi thở là mùi rượu, đôi mắt mị hoặc như đang quyến rũ anh, gò má hồng hồng, ửng đỏ đẹp đẽ khiến người ta kinh động.
Đôi mắt tuyệt đẹp của Quân Mặc Hàn hiện lên một tia ma mị.
Anh chưa uống rượu nhưng cảm giác cả người đều đã say, say vì A Cẩn trên người anh.
Đợi khi Phong Tố Cẩn bị trêu chọc đến động tình, đã chuẩn bị xong, Quân Mặc Hàn mới dìu cô xuống.
Mặc dù đã chuẩn bị kỹ nhưng Quân Mặc Hàn cường đại như vậy, anh tiến vào vẫn hơi khó khăn.
Một lúc lâu sau, anh mới thật sự xâm nhập.
Trong nháy mắt, thân thể hai người đều run rẩy, cảm giác thỏa mãn như bị điện giật khắp toàn thân.
Trong lúc này, giác quan bên dưới của Phong Tố Cẩn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đầu óc mơ hồ, run rẩy tê dại, thở hổn hển trên người Quân Mặc Hàn.
Quân Mặc Hàn cố nén bản năng dã thú đang thôi thúc trong cơ thể, cho Phong Tố Cẩn khoái lạc một cách chậm rãi.
Phong Tố Cẩn không chịu được sự chậm chạp này, lập tức vặn vẹo thân thể, nghẹn ngào, phát ra đủ loại âm thanh.
Trên trán Quân Mặc Hàn đầy mồ hôi. Nhìn người trong lòng, thật khiến anh thương yêu, chỉ hận không thể hung hăng mà khi dể, đôi mắt anh tối sầm lại, bắt đầu dùng lực.
Lên lên xuống xuống, Phong Tố Cẩn như đang ngồi trên xe, tim đập liên hồi.
Cô không tiếp nhận nổi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô đã thϊếp đi mất.
Thấy Phong Tố Cẩn đã ngủ say, Quân Mặc Hàn đành phải dừng lại, cuối cùng cũng không nỡ, cố gắng che chở cô thật tốt.
Làm sạch cho cô xong, Quân Mặc Hàn nằm xuống, ôm cô bên cạnh, để cô ngủ thật ngon.
Quân Mặc Hàn lại không ngủ được. Anh đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh ban đêm. Trời vẫn còn mưa nhưng trong mắt anh chỉ có dáng vẻ của Phong Tố Cẩn trước đó, bộ dạng bất lực, cô đơn, thống khổ như vậy của cô.
"Là do Nạp Lan Vân Thanh sao?"
Quân Mặc Hàn day day mắt, gọi điện thoại cho quản lý Chu, định xác minh một số chuyện nhưng người trả lời lại là Nạp Lan Vân Thanh.
"Thị trưởng Quân!"
Ánh mắt Quân Mặc Hàn thoáng lạnh lẽo: "Tổ trưởng Nạp Lan!"