Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Giữa lông mày dường như hiện lên một chút kinh ngạc, Quân Mặc Hàn nhíu mày nhìn Nạp Lan Vân Thanh. Không ngờ câu đầu tiên hắn nói lại như vậy.
Như nghĩ tới gì đó, đáy mắt Quân Mặc Hàn hiện lên một tia mị hoặc: "Gặp được người thích hợp, tốc độ tự nhiên phải nhanh. Tổ trưởng Nạp Lan cũng phải nhanh tay, sẽ không có ai cứ ở nguyên một chỗ chờ mình."
Đôi mắt màu đen của Nạp Lan Vân Thanh hiện lên gợn sóng phức tạp nhưng thoáng cái đã biến mất: "Tình cảnh của thị trưởng Quân quá nguy hiểm, có lẽ sẽ không che chở được vài người."
Nghe thấy câu này, ánh mắt sắc bén của Quân Mặc Hàn cũng lạnh hơn nhưng trên mặt vẫn là vẻ lười biếng mị hoặc như cũ, lời nói lại vô cùng nghiêm túc: "A Cẩn nhà tôi rất dũng cảm, tôi cũng sẽ bảo vệ cô ấy cẩn thận."
Ngừng một chút, Quân Mặc Hàn khẽ cười một tiếng: "Hơn nữa, tổ trưởng Nạp Lan cảm thấy rất hứng thú với cuộc sống của tôi à?"
Nạp Lan Vân Thanh trở nên nghiêm túc, nhìn Quân Mặc Hàn: "Một tuần trước, cậu triệu tập binh lực, máy bay chiến đấu và quân hạm, bố trí canh phòng toàn bộ Bắc Quyền Thành, tìm người quy mô lớn trong thời gian ngắn như vậy chỉ để tìm phu nhân của cậu, mọi chuyện xảy ra lúc đó đều do cậu giận dữ vì hồng nhan!"
Vẻ mặt nhàn nhạt, Quân Mặc Hàn đột nhiên cười một tiếng: "Nếu tổ trưởng Nạp Lan đã biết, vậy tổ điều tra đặc biệt cũng có thể trở về báo cáo kết quả. Nhưng muốn cách chức tôi, người cao nhất kia cũng không đủ năng lực đâu!"
Trong khoảnh khắc này, khí phách nghiêm nghị trên người Quân Mặc Hàn đều tỏa ra ngoài, toàn bộ không khí như bị đè nén nặng nề.
Nạp Lan Vân Thanh nhìn Quân Mặc Hàn thật sâu. Hắn biết Quân Mặc Hàn có năng lực kia, khiến cả Đế Quốc chấn động nên nếu chỉ có tổ điều tra đặc biệt của bọn họ thì quả thực không làm được gì cả.
Sở dĩ Quân Mặc Hàn phối hợp như vậy, đơn giản là cho bọn họ một bậc thang, hạ màn kết thúc.
Sở dĩ hắn đến Bắc Quyền Thành cũng chỉ để xem thử mà thôi.
Hơn sáu giờ, cuộc họp mới xong. Có người đề nghị cùng ăn một bữa cơm.
Quân Mặc Hàn lại nói: "Thật xin lỗi, vợ tôi đang chờ ở nhà. Mọi người đi ăn đi."
"Tình cảm của thị trưởng Quân và Quân phu nhân thật sự rất tốt."
"Đúng vậy, nhìn dáng vẻ của thị trưởng Quân ngày thường nghiêm túc thanh lãnh vậy thôi nhưng thật ra lại đối xử với vợ mình rất tốt, mỗi ngày tan tầm đều về nhà ngay."
"Còn không phải sao? Thật sự hâm mộ Quân phu nhân quá!"
Nghe mọi người nói, Quân Mặc Hàn chỉ cười một tiếng, lắc đầu không nói gì. Là A Cẩn cho anh một ngôi nhà. Từ khi có nhà, trái tim anh cũng có ấm áp và lo lắng.
Nghe những lời kia, lại nhìn Quân Mặc Hàn, vẻ mặt của Nạp Lan Vân Thanh có chút phức tạp. Ánh mắt của hắn có sương mù tràn ngập, khiến người ta không phân rõ được cảm xúc.
Làm cơm xong, Phong Tố Cẩn vẫn luôn ở nhà lo lắng chờ đợi. Dựa theo bình thường mà nói, năm giờ chiều Quân Mặc Hàn tan tầm, trước sáu giờ chắc chắn sẽ về tới nhà.
Bây giờ đã sắp bảy giờ, anh vẫn chưa về.
Một phần là Phong Tố Cẩn nhớ anh, mặt khác là thật sự lo cho anh.
Nếu có xã giao, cô càng không yên lòng. Mặc dù cô rất tin tưởng Quân tiên sinh nhà cô nhưng nếu lại xuất hiện một Trâu Như Đan không biết xấu hổ như thế nữa thì cũng sẽ rất khó xử.
Nghĩ tới Trâu Như Đan, đôi mắt Phong Tố Cẩn đột nhiên sáng lên, trong đầu đã có một sáng kiến.
Suy nghĩ một chút, Phong Tố Cẩn cũng cười lên.
Lúc về đến nhà, nhìn thấy vợ mình ngồi đó chống cằm cười, vẻ mặt Quân Mặc Hàn mềm nhũn, đi qua xoa đầu cô: "Có chuyện gì mà vui vẻ vậy?"
Phong Tố Cẩn lập tức hoàn hồn, đứng lên, chớp chớp mắt, ôm chặt lấy eo Quân Mặc Hàn: "Cuối cùng anh cũng về rồi."
Nghe thấy câu này, nơi mềm mại nhất trong lòng Quân Mặc Hàn như bị đánh một cái. Anh cúi đầu hôn lêи đỉиɦ đầu Phong Tố Cẩn: "Thật xin lỗi, anh về trễ."
*Truyện chỉ được đăng full tại WordPress, Fanpage và s1apihd.com @perfect-team. Mọi bản dịch ở web khác đều là ăn cắp, hãy giúp team report hoặc chỉ dẫn mọi người vào WordPress của team để đọc, cảm ơn các cậu!