Ôm Đầu, Ngồi Xuống

Chương 73

Hôm sau lúc Hàn Nại tỉnh lại, ý thức mơ hồ, nàng ôm chăn nhìn chằm chằm trần nhà một hồi lâu mới từ nơi trống rỗng tìm về bản thân. Hàn Nại cầm lấy góc chăn quay đầu nhìn vị trí bên cạnh, nhìn bên giường trống trãi, ánh mắt mang theo một tia mơ hồ hiếm thấy.

Vì vậy, Nặc cảnh quan vừa làm tốt điểm tâm vào phòng muốn đánh thức mỹ nhân liền thấy mỹ cảnh như vậy.

Hàn Nại nhu nhược nắm chăn, tấm chăm màu trắng sữa cùng da thịt trắng như tuyết hầu như dung hợp cùng một chỗ, tóc dài phủ trên đầu vai, trong mắt mang theo một tia hỗn độn cùng ngây thơ, dáng vẻ đáng yêu đó, cảm giác vô cùng giống như trẻ con tỉnh dậy không tìm được mẹ, nhất thời Nặc cảnh quan cảm giác tâm mình cũng sắp tan ra, cô bước nhanh đến bên giường, một tay kéo Hàn Nại vào trong lòng.

"Tỉnh rồi?"

"Ân, mấy giờ rồi?"

Đã sớm nghĩ đến sau khi tỉnh lại phản ứng đầu tiên Hàn Nại là xem thời gian, trong lòng Nặc cảnh quan cười xấu xa: "Mười hai giờ."

"Mười hai giờ?!" Hàn Nại lập tức đứng dậy muốn đi rửa mặt thay quần áo, Nặc cảnh quan nhanh tay cười híp mắt kéo nàng lại trong lòng: "Chị muốn đi đâu?"

"Đừng làm rộn." Hàn Nại rõ ràng có chút nóng nảy, Nặc cảnh quan cười híp mắt ôm nàng, hôn một cái lên trán nàng: "Ai nha, yên tâm, nếu như thân thể khó chịu, chị cứ nằm một lát, em đã gọi điện thoại cho Đại Bí, cô ta sẽ sắp xếp tốt."

"Gọi điện thoại?" Giọng của Hàn Nại tuy rằng vẫn là hoài nghi, nhưng thân thể lại dựa vào trong lòng Nặc cảnh quan, Nặc Nhất Nhất hài lòng hôn lên má nàng: "Để làm chi? Không cho phép em sao? Chút chuyện này em còn làm không xong? Tục ngữ nói rất đúng, trước lạ sau quen, hắc hắc, em coi như là quen tay hay việc, em đau, đau đau , sao lại nhéo em!"

Nặc cảnh quan quay đầu nhìn Hàn Nại, Hàn Nại nheo mắt nhìn cô: "Chuyện ngày hôm qua còn không có giải quyết, em bây giờ lại bắt đầu nói lung tung?"

Đã trải qua một đêm mỹ hảo, Nặc cảnh quan tâm tình không tệ, ngay cả phản ánh cũng nhanh: "Chuyện hôm qua còn chưa giải quyết sao?"

Nặc Nhất Nhất cười xấu xa nhìn Hàn Nại, Hàn Nại liếc cô: "Muốn lừa dối qua cửa?"

"Lừa dối qua cửa? Trời đất chứng giám a, em nào dám, tối hôm qua cả sức lực bú sữa mẹ cũng xuất ra rồi, đến bây giờ tay còn run đây, thân ái, thật không phải gạt chị, vừa rồi lúc em cầm chảo tay vẫn còn run."

Nặc cảnh quan rốt cuộc được như nguyện thấy được Hàn Nại gương mặt phiếm hồng cắn môi tàn bạo nhìn cô, hiện tại cô xem như là nhìn thấu, lúc Bạch Ngọc lưu manh lý luận bình thường thoạt nhìn mặc dù có chút ác liệt xấu xa, thật ra đến thời khắc mấu chốt, nhất là giữa người yêu thật sự mang đến hiệu quả không tưởng được.

Nặc cảnh quan cọ cọ lên má Hàn Nại, cưng chìu nói: "Em đã làm cơm xong, cháo bí đỏ, rời giường ăn đi."

"Vẫn còn hơi mệt." Hàn Nại nhắm mắt lại lười biếng nói, vai của Nặc Nhất Nhất tuy rằng thiếu rộng nhưng tựa vào rất thoải mái, nhất là vừa rời giường ngửi được hương thơm quen thuộc, điều này làm cho Hàn tổng thân thể cùng tâm tình đã trải qua song trọng chấn động hôm qua phi thường ỷ lại.

Tay của Nặc Nhất Nhất chậm rãi đặt trên bụng Hàn Nại, nhỏ giọng hỏi: "Hay là em xoa xoa cho chị?"

Hàn Nại không nói gì, mà chỉ mở mắt mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu đánh giá Nặc Nhất Nhất. Đây là tình huống gì? Nàng có thể rõ ràng cảm giác được Nặc Nhất Nhất không thích hợp, trước không nói tối hôm qua đột nhiên "cuồng dã", chính là sáng sớm hôm nay trong mắt phần này ẩn ý đưa tình cũng rất không thích hợp.

Bị nhìn như vậy Nặc cảnh quan có chút không vui: "Uy uy uy, không nên dùng loại ánh mắt thẩm vấn phạm nhân này nhìn em được không?"

"Nếu không phải em làm chuyện đuối lý sao lại không cho tôi nhìn em?"

Một câu nói của Hàn tổng nói đến Nặc cảnh quan á khẩu không trả lời được, cô bĩu môi không lên tiếng. Trái lại Hàn tổng tựa hồ suy nghĩ ra được cái gì, nàng nắm bắt khuôn mặt Nặc Nhất Nhất mà hôn: "Ba đã nói với em?"

Trong không gian đơn độc chỉ có hai người, một tiếng "ba" của Hàn tổng khiến lòng của Nặc cảnh quan có cảm giác rơi vào biển hạnh phúc, tay ôm Hàn Nại thêm xiết chặt, mặc nàng nắm khuôn mặt của mình cũng không phản kháng: "Thân ái, chị nói em là kiếp trước đã làm chuyện tốt gì mới khiến chị thích em nghĩa vô phản cố như vậy, nỗ lực cho em nhiều như vậy? Chị biết không, tình cảm của chị đối với em đột nhiên khiến em có một loại ảo giác, luôn cảm thấy chịcó phải cũng giống như Bạch Tố Trinh là một con rắn nhỏ đến báo ân? Không được, em phải hảo hảo kiểm tra một chút, không phải người đồng sàng cộng chẩm lâu như vậy lại không phải con người đó chứ?"

"Em nổi điên cái gì?" Hàn Nại tức giận mỉm cười, nàng đẩy Nặc Nhất Nhất ra, không nhìn tới dáng vẻ dục cầu bất mãn của cô, rời giường thay quần áo chuẩn bị đi tắm. Nặc cảnh quan bất mãn nằm trên giường hô to: "Thật không có lương tâm, đêm qua người ta mệt cũng sắp hộc máu, chịngay cả an ủi cũng không ăn ủi em một chút sao?"

Hàn tổng mặc xong quần áo chuẩn bị vào phòng tắm nghe Nặc Nhất Nhất vừa nói như vậy, nàng một tay bám khuông cửa kiều mị vứt cho Nặc cảnh quan ánh mắt ý vị thâm trường: "Nếu Nặc cảnh quan thể lực phi phàm như vậy, lần sau, đến lượt tôi đến đi, ân?"

Hài lòng nhìn khuôn mặt dần dần xanh xám của Nặc Nhất Nhất, Hàn Nại thỏa mãn mỉm cười vào phòng tắm. Nặc cảnh quan đứng tại chỗ sửng sốt nửa ngày, cô hít một hơi thật sâu. Có phải Hàn tổng có chút quá coi thường cô hay không? Nàng không sợ lại bị như vậy một lần, lại một lần "uy vũ", trực tiếp xông vào trong phòng tắm đem nàng làm lần nữa?

* * * * * *

Không giống với Nặc cảnh quan xuân phong đắc ý, Mẫn Văn gần đây tâm tình muốn bao nhiêu không tốt thì có bấy nhiêu không tốt.

Vốn dĩ trong lòng Mẫn Văn cho rằng, vấn đề lớn nhất giữa nàng và Lưu Bạch Ngọc chính là cánh cửa gia đình.

Nàng dùng vài năm thời gian, cơ hồ là liều mạng làm cho máu tươi đầy đất thật vất vả giải quyết vấn đề này, kết quả Lưu cảnh quan hiện tại cùng nàng đùa cái gì? Khoảng cảnh không gian cùng cảm giác mới mẻ? Nói cái gì muốn sống nhau một chút, nếu không sẽ đem bản thân ràng buộc trong lao ngục tình cảm, cái này gọi là ràng buộc?

Đối với việc Lưu cảnh quan dã tính bạo phát, Mẫn Văn có rất nhiều bất mãn, nhưng hai người cùng một chỗ đã nhiều năm như vậy, nàng cũng biết tính tình Lưu Bạch Ngọc, người ta chính là loại người một khi quyết định, sẽ bất kể ngươi thoải mái hay khó chịu, làm theo ý mình, nếu dây dưa thì cút sang một bên cho ta.

Khó được thời gian nghỉ ngơi, Mẫn Văn tìm Lưu Bạch Ngọc một vòng cũng không tìm được người, suy nghĩ một chút, nàng dừng xe ở Thất Dạ. Vừa đến bãi đỗ xe, Mẫn Văn liền phát hiện xe của Lưu Bạch Ngọc, nàng hít sâu một hơi, nắm quyền vào quán bar.

Bên trong quầy rượu, đi qua đoàn người ủng tễ náo nhiệt, Mẫn Văn liếc mắt nhìn thấy Lưu Bạch Ngọc thu hút ánh nhìn giữa sàn nhảy, nàng nhảy rất vui vẻ, mồ hôi trượt dài trên trán, gợi cảm bắn ra bốn phía, có một nam nhân vóc người khôi ngô vây quanh nàng, trong tiếng huýt gió của mọi người, Lưu Bạch Ngọc thoải mái vặn vẹo thân hình linh xảo như rắn nước cùng nam nhân kia nhảy, trong lúc nhất thời bầu không khí bị thúc đẩy đến cao trào, người trong sàn nhảy thoả thích vui cười phóng túng chỉ có Mẫn Văn từ đầu đến cuối đen mặt, không nói được một lời.

Nếu như là trước kia nàng nhìn thấy hình ảnh như vậy, không cần phải nói, nàng cũng sẽ cùng Lưu Bạch Ngọc cãi vã một trận, du͙© vọиɠ chiếm hữu từ nhỏ đến lớn khiến nàng không thể chịu đựng được bất luận kẻ nào tiếp xúc Lưu Bạch Ngọc, thậm chí đôi khi thấy Lưu Bạch Ngọc nói chuyện với người khác hơi chút thân thiết thì trong lòng nàng cũng sẽ ê ẩm không vui, Lưu Bạch Ngọc đã từng nói đùa rằng nàng nên gọi là tâm lý biếи ŧɦái 'không muốn nói chuyện với người lạ".

Mà tình cảnh hôm nay, tựa hồ đã trải qua nhiều như vậy, Lưu Bạch Ngọc đã không còn là người thuận theo trước kia, mà là cho dù hai người lần nữa ở bên nhau, nàng cũng sẽ duy trì tình cảm bạn bè của mình, quỹ đạo cuộc sống của mình, không còn toàn tâm toàn ý đặt trên người Mẫn Văn, mỗi khi cảm giác được điểm ấy, trong lòng Mẫn Văn khổ sở không nói ra được, nhưng có thể trách ai? Hết thảy không phải là nàng tự tay tạo nên sao?

"Yêu, đến rồi?" Trong lúc nghỉ ngơi, Lưu Bạch Ngọc bước ra, nàng thản nhiên cầm lấy thức uống Mẫn Văn đã gọi sẵn, uống một hơi cạn sạch. Hàng mi của Mẫn Văn run lên: "Cô rất bận rộn a?"

"Cũng không phải, đôi khi nhân khí rất cao cũng là một loại gánh nặng, aiz, giống như đám tiểu nam hài hiện tại a, thật là, cho rằng bản tiểu thư sẽ coi trọng bọn họ sao? Mỗi một người đều có thể gọi tôi là a di rồi, còn quấn lấy như vậy, quả thực chính là biểu hiện khuyết thiếu tình thương của mẹ, chặc chặc, tiểu thịt tươi nhìn thật không sai."

Mẫn Văn cười nhạt: "Cô còn biết mình là a di? Có cần lau nước miếng bên mép cô trước hay không, a di?"

Mẫn Văn vừa nhìn Lưu Bạch Ngọc giống như hồ ly tinh nhìn chằm chằm người chung quanh mắt nổi tinh quang cả người liền khó chịu, Lưu Bạch Ngọc nghe ra đâm chọt trong lời nói của Mẫn Văn, nàng nhìn Mẫn Văn cười quyến rũ: "Thế nào, bác gái, cô ghen tị?"

Ánh mắt của Mẫn Văn gần như sắp phun lửa, Lưu Bạch Ngọc đạm đạm nhất tiếu, giơ ly rượu đi tới góc phòng.

Tuy rằng nàng bình thường giao thiệp do công tác, nhưng thời gian dài, ủy viên cũng nhìn thấy bản chấn của nàng. Đừng xem Lưu Bạch Ngọc bình thường nói nói cười cười không đêm công việc để trong lòng, hơn nữa tùy ý tựa hồ không chú ý gì, nhưng nàng lại có một nhược điểm trí mạng, đó chính là trọng tình cảm. Dần dần, dưới sự hướng dẫn của ủy viên, mọi người cùng Lưu Bạch Ngọc giao lưu công tác cơ bản đều là đem tình cảm đặt ở trước tiên, Lưu Bạch Ngọc nhất thời cũng không tiện cự tuyệt, cho nên mấy ngày này, nàng cũng cảm thấy mệt mỏi, chỉ có ở chỗ này nàng mới có thể hoàn toàn thả lỏng.

Mẫn Văn vẫn nhìn Lưu Bạch Ngọc, tuy rằng xung quanh không ít người muốn đến gần nàng, nhưng mỗi lần nàng đều là mỉm cười từ chối, sẽ không để cho người khác cảm thấy xấu hổ có lệ, lại càng không làm người khác không thể hạ đài, Lưu cảnh quan từ nhỏ đã có loại năng lực xã giao người khác khó có thể sánh bằng.

Mà khi có một cô gái trẻ tuổi buộc tóc đuôi ngựa đi đến bên cạnh Lưu Bạch Ngọc, thấy không rõ dáng vẻ cụ thể của cô gái. Nhưng từ đường nét chính là thuộc về loại thanh tú. Ánh mắt của Lưu Bạch Ngọc thoáng chốc thay đổi, từ uể oải trong nháy mắt chuyển thành hưng phấn. Xem ra hai người tựa hồ đã rất lâu không gặp, Lưu Bạch Ngọc nhìn nàng rất thân mật xoa tóc nàng, thân thiết hỏi gì đó, cô bé kia thấy nàng hiển nhiên cũng rất vui vẻ, có chút ngại ngùng lại xấu hổ cùng nàng trò chuyện.

Nhìn Lưu Bạch Ngọc thỉnh thoảng vuốt tóc nàng dáng vẻ thân mật, rượu trong tay Mẫn Văn uống một hơi cạn sạch, nàng rất muốn đến đó hỏi một chút Lưu a di, đây là thật sự muốn gặm cỏ non sao?

Đến cuối cùng khiến Mẫn Văn khó có thể tiếp nhận là Lưu Bạch Ngọc biết rất rõ ràng nàng đang nhìn, nhưng Lưu Bạch Ngọc vẫn như cũ không chút nào lo lắng đến cảm nhận của nàng, ôm cáo biệt cô gái kia còn không nói, còn hôn lên trán nàng ấy, trong nháy mắt,ngọn lửa giận chôn dấu trong lòng đã lâu thoáng chốc dâng lên, cảm giác kia cực kỳ khó chịu, giống như bị người khác từ trước mặt đánh một quyền, nặng nề đánh vào sống mũi, vừa chua xót lại đau đớn, rồi lại phải nhịn xuống.

Nếu như với tính tình trước kia của Mẫn Văn, nàng nhất định sẽ bất chấp tất cả trực tiếp tìm Lưu Bạch Ngọc hỏi rõ, nhưng từ sau khi trải qua sự kiện đính hôn, nàng cơ hồ ít vài phần nóng nảy, cho dù có tức giận hơn thì trước khi phát tác luôn luôn sẽ suy tính một chút.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, Mẫn Văn thừa dịp Lưu Bạch Ngọc nghỉ ngơi đến bên ngoài hút thuốc lá, nàng bưng ly rượu đi đến trước mặt cô gái kia.

Cô gái tựa hồ đang nhìn người nào đó trong sàn nhảy mà ngây người, thấy đối diện có người ngồi xuống, nàng quay đầu nhìn Mẫn Văn, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

Mẫn Văn cảm giác được ánh mắt của nàng, nàng tự hỏi chốc lát, trực tiếp hỏi: "Cô quen biết tôi?"

Cô gái mỉm cười: "Chị quen biết Bạch tỷ tỷ?"

Xưng hô thân thiết Bạch tỷ tỷ khiến Mẫn Văn mới vừa uống rượu suýt nữa muốn nôn ra, loại xưng hô buồn nôn này cũng chỉ Lưu Bạch Ngọc mới có thể nhận.

Cô gái thấy biểu tình của Mẫn Văn, nụ cười trên mặt càng đậm: "Chị là Mẫn tỷ tỷ à, em là Hạ Nhân, ngài có thể gọi Nhân Nhân."

"Đừng ngài này ngài nọ, tôi không quen, Nhân Nhân, chặc chặc, xưng hô này cùng một phong cách với Bạch tỷ tỷ của cô đi."

"Làm sao chị biết? Đây là Bạch tỷ tỷ đặt cho em."

Mẫn Văn hết chỗ nói rồi, nàng thật muốn hỏi nữ nhân nhà nàng, có thể đừng gây hại bản thân gây hại người khác không?

"Các người hòa hảo rồi, tỷ tỷ?" Hiển nhiên, Hạ Nhân đối với chuyện của Lưu Bạch Ngọc rất cảm thấy hứng thú, không cần Mẫn Văn đề cập, tự mình đã hỏi trước. Đối phó loại thiếu nữ nhìn như chưa ra trường này, là sở trường của Mẫn Văn, nàng nhướng mày nhìn Hạ Nhân: "Quan hệ giữa bọn tôi cũng nói cho cô biết? Xem ra Bạch tỷ tỷ của cô đối với cô không sai a."

Hạ Nhân cười lắc đầu: "Chị ấy cũng không có nói cho em biết, chỉ là trước đây em đã hoài nghi quan hệ của các người, Bạch tỷ tỷ vẫn không nói cho em biết, em cũng không có hỏi, hôm nay vừa lúc gặp tỷ tỷ để xác nhận."

.....Đây là người nào a?! Thật đúng là vật hợp theo loài, Hạ Nhân này tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng thật sự có phong phạm của Lưu Bạch Ngọc, Mẫn Văn phải thu hồi lòng khinh thường. Hạ Nhân nhìn nàng, trên mặt thủy chung có nụ cười vui vẻ: "Tỷ tỷ, ánh mắt chị chuyển nhanh như vậy là đang nghĩ gì? Kỳ thực vừa rồi chị và Bạch tỷ tỷ ôm nhau em đã nhìn thấy chị trốn ở góc phòng, lúc đó ánh mắt của chị thật đáng sợ a, giống như là muốn ăn thịt em, có phải chị hiểu lầm quan hệ giữa em cùng Bạch tỷ tỷ hay không?"

Biểu tình của Hạ Nhân mang theo một tia giảo hoạt, Mẫn Văn lúng túng nhấp một ngụm rượu: "Này, nghe người kia nói, tôi trốn ở góc phòng? Tôi cần như vậy sao?"

Hạ Nhân nhìn nàng gật đầu, dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Em nghĩ cũng phải, Bạch tỷ tỷ yêu chị như vậy, nếu chị lại hoài nghi chị ấy, thật đúng là thiên lý bất dung."

Có cần độc ác như vậy không?!

Mẫn Văn dán đến gần, tựa lưng vào ghế ngồi đánh giá Hạ Nhân: "Cô bao nhiêu tuổi?"

Hạ Nhân uống một ngụm nước soda: "Còn chưa tốt nghiệp đại học, nhưng sắp rồi, năm ba đại học em gặp Bạch tỷ tỷ ở Thất Dạ, khi đó chị ấy rất chán chường."

Hạ Nhân mặc dù không nói nhiều về bản thân, cũng không cụ thể vạch trần thời gian gặp Lưu Bạch Ngọc, nhưng một câu như vậy, lại giống như một thanh lợi kiếm trực tiếp đâm vào lòng Mẫn Văn. Chán chường? Không cần suy nghĩ cũng có thể biết nguyên nhân khiến Lưu Bạch Ngọc chán chường là gì?

"Thật không?" Mẫn Văn làm như không chú ý, Hạ Nhân nặng nề gật đầu: "Đúng vậy, lúc đó em đến đây uống ca hát, Bạch tỷ tỷ luôn đến nghe em hát, chị ấy cái gì cũng không nói, chỉ từng ly từng ly uống cạn, thời gian lâu dài, chúng tôi quen thuộc, có đôi khi em sẽ đánh thức chị ấy khi quán đóng cửa, tỷ tỷ, chị đừng hiểu lầm, em xác thực không nhận ra chị, bất quá là đã từng nhìn thấy ảnh của chị trong ví tiền của Bạch tỷ tỷ, sau đó lúc chị ấy say rượu thống khổ từng nghe chị ấy gọi tên chị."

Mẫn Văn đã nói không nên lời, đã lâu nước mắt dường như trong nháy mắt dũng mãnh dâng lên. Cũng không phải là không nghĩ tới Lưu Bạch Ngọc sẽ vượt qua đoạn thời gian thống khổ đó như thế nào, nàng chưa bao giờ đề cập qua, hiện tại từ trong miệng người khác nói ra đoạn quá khứ này , như là sóng biển thoáng chốc đánh tới, khiến đáy lòng Mẫn Văn dâng lên cuồn cuộn bi thương.

Hạ Nhân biết Lưu Bạch Ngọc có thói quen hút thuốc lá, biết nàng sắp trở lại rồi, cũng không cho Mẫn Văn thời gian tiêu hóa, nói tiếp: "Tỷ tỷ, chị nên đối xử tốt với Bạch tỷ tỷ, chị ấy là người tốt. Lúc em hát có người khi dễ em, đến cuối cùng đều là chị ấy giải quyết, về sau chị ấy giúp em tìm công việc khác, giúp đỡ em đóng học phí trong học viện âm nhạc, em vẫn rất cảm kích chị ấy, lại không biết làm sao báo đáp, hy vọng chị ấy sẽ được hạnh phúc, có rất nhiều người thích Bạch tỷ tỷ, nhưng chị ấy đều là rất có lệ ứng phó, nhìn chị ấy rất vui vẻ, nhưng em có thể nhìn thấy trong lòng chị ấy là rơi lệ, thật sự rất làm cho lòng người đau lòng. Em vẫn nghĩ, có thể để cho một người như ánh mặt trời rơi lệ giữa đám đông, tất nhiên cũng là một người khiến chị ấy yêu tận xương tủy đi?"

Hai người lời còn chưa nói hết, Lưu Bạch Ngọc đã đến đây, nàng xem Hạ Nhân lại nhìn Mẫn Văn viền mắt đỏ lên, có chút kinh ngạc hỏi: "Yêu, Nhân Nhân, em đây là trò chuyện cái gì đâu, nhìn xem đã khiến a di của tôi cảm động, thế nào cũng sắp rơi nước mắt rồi?"