Hàn Nại không nói lời nào, nghiêm túc nhìn Nặc Nhất Nhất, muốn đọc hiểu phần này biểu lộ rốt cuộc là một loại tồn tại thế nào.
Nặc Nhất Nhất biết Hàn Nại đang suy nghĩ gì, dùng cánh tay phải ôm thắt lưng Hàn Nại, đem nàng kéo vào lòng mình, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, mấy ngày nay là đầu em bị bò đá, để chị chịu ủy khuất. Em không nên như vậy... Đáp ứng chị cũng không có làm được, em hối hận, đã làm chị khó chịu."
Hàn Nại lẳng lặng nhìn Nặc Nhất Nhất, trong ánh mắt mang theo một chút ánh sáng.
Nặc Nhất Nhất biết, mặc dù không nói, nhưng tất cả nồng đậm yêu thương đều đã hiện lên trong mắt. Không nhịn được, Nặc Nhất Nhất ôm chặc Hàn Nại, hai tay vuốt tóc nàng, đem đầu nàng dán tại ngực mình.
Hàn Nại thuận theo ghé vào trong ngực Nặc Nhất Nhất, nghe nhịp tim mạnh mẽ hữu lực của cô, đôi môi khẽ mở: "Em xác định sao?"
"Ân, em xác định."
Nặc Nhất Nhất động dung trước nay chưa từng có, thanh âm của cô bởi vì kích động có chút nghẹn ngào: "Trong khoảng thời gian này em đã nghĩ rất nhiều, em đối với sư phụ...."
Thật sâu hít một hơi, Nặc Nhất Nhất nỗ lực ép nước mắt vào trong, nhưng hiệu quả quá nhỏ nước mắt như cũ không bị khống chế mà chảy thành dòng, tay của Hàn Nại ôn nhu vỗ lưng cô, một cái lại một cái, xoa dịu bi ai của cô.
Hòa hoãn tâm tình, hàm chứa nước mắt, Nặc Nhất Nhất nói tiếp: "Trước đây lúc mới đi làm, mẹ em liền căn dặn em, nơi làm việc không phải trường học, không thể xử trí theo cảm tính, thái độ sinh hoạt tốt nhất chính là đạm. Có thể đem chữ đạm viết ở trên mặt, nhưng en lúc đó đã nghĩ, tại sao phải đạm, người sống một đời không dễ dàng, sống theo cảm xúc không tốt sao? Dám yêu dám hận, chỉ cần là theo tim mình, cho dù bị lừa gạt cũng sẽ không oán hận cái gì. Bây giờ suy nghĩ một chút, em thật sự rất may mắn, nếu như không phải lúc đó có nhiệt huyết, có thể em cũng sẽ không có được chị."
Nặc Nhất Nhất cúi đầu nhìn Hàn Nại, nhìn chăm chú vào cô. Nhân sinh luôn thay đổi, mấy năm nay, nàng thử đem phần "đạm" này đặt trên mặt, trước khi chưa gặp Nặc Nhất Nhất, cũng lấy được hiệu quả nhưng gặp phải Nặc Nhất Nhất, hết thảy đều thay đổi, nàng không hối hận, yêu thì yêu, chiếm lấy người mình yêu, đối với nàng mà nói quan trọng hơn bất kỳ điều gì. Tựa như nàng cũng không oán hận Nặc Nhất Nhất trong khoảng thời gian này tâm tình tiêu cực tránh né, nguyên nhân rất đơn giản, nàng hiểu cô, không hơn.
Nặc Nhất Nhất thâm tình nhìn chằm chằm Hàn Nại: "Sư phụ đi rồi, cũng cho em rất nhiều cảm ngộ. Đời người quá ngắn, hà tất tính toán lưu ý nhiều như vậy, nói không chừng một ngày nào đó sẽ đột ngột rời đi, thậm chí tư cách cùng người yêu cáo biệt cũng không có. Em nghĩ...."
Hít sâu một hơi, Nặc Nhất Nhất lấy dũng khí nhìn Hàn Nại: "Em nên cho chị một hứa hẹn. Có một số việc, cũng là lúc em phải đối mặt."
Thế tục, gia đình, trách nhiệm, chỉ cần là sống trên cõi đời này người nào cũng sẽ bị ràng buộc, tuy rằng bước ra bước đầu tiên chính là Nặc Nhất Nhất, nhưng dũng khí của Hàn Nại cô không theo kịp, mấy ngày nay cô suy nghĩ thật lâu, thay vì để những nhân tố bên ngoài ảnh hưởng, không bằng lúc này liền dũng cảm đối mặt. Cô hy vọng có thể cùng Hàn Nại nắm tay, đem nàng quang minh chánh đại dẫn về nhà, được ba mẹ cho phép. Cho dù không được thành toàn, thái độ cùng hứa hẹn, cô cũng không thể thiếu Hàn Nại.
Hàn Nại nhìn chằm chằm ánh mắt của Nặc Nhất Nhất ánh mắt kia xa xưa bao hàm tình cảm, dũng khí của Nặc Nhất Nhất nàng đã đợi thật lâu, hôm nay, nàng cũng đã đợi thật lâu.
"Trưởng thành."
Hàn Nại nở nụ cười, nụ cười nhàn nhạt lộ ra vui mừng, Nặc Nhất Nhất cúi đầu hôn lên trán nàng: "Xin lỗi."
Hàn Nại nhẹ nhàng lắc đầu, nụ cười trên mặt thu lại: "Thật sự trưởng thành rồi."
.....
Mặc dù đang ở thời khắc động tình bật cười sẽ phá hoại bầu không khí, nhưng Nặc Nhất Nhất như cũ bị dáng vẻ "đáng yêu" vẫn luôn ẩn dấu của Hàn Nại làm hỏng rồi, sau khi biểu lộ thân thể mềm mại trong lòng tựa hồ phát ra lãnh hương ăn mòn xương cốt, cảm giác mềm mại đó khiến Nặc cảnh quan có chút cầm giữ không được, cô nuốt một ngụm nước bọt, liếʍ môi, nửa ôm nửa kéo Hàn Nại.
Hàn Nại bị ép buộc đứng dậy, kinh ngạc nhìn Nặc Nhất Nhất, trông thấy đôi mắt tràn đầy dục hỏa cùng đôi má đỏ ửng của cô, nhất thời tâm tình ngượng ngùng tựa hồ có thể truyền nhiễm, hai gò má trắng nõn của Hàn Nại cũng phấn hồng, nàng nghiêng đầu, cắn môi không nhìn tới Nặc Nhất Nhất.
Nếu như lúc này lại làm lỡ mỹ cảnh tốt đẹp, Nặc cảnh quan thật sự phải hối hận tự trách, cô nhẹ nhàng kéo tay Hàn Nại đi về phòng ngủ, Hàn Nại cúi đầu, mặc cho cô lôi kéo, hai người tuy rằng đều không nói gì, nhưng lúc này bầu không khí không tiếng động đã không cần bất luận ngôn ngữ gì để giải thích nữa.
Thẳng đến khi bị áp đảo trên giường lớn, Hàn tổng luôn luôn đoan trang trầm ổn mới rối loạn, theo nụ hôn thâm tình của Nặc Nhất Nhất, lần đầu tiên chìm nổi dưới ngón tay của cô.
Nụ hôn kia nhẵn nhụi đến cực điểm, mỗi một lần đều mang thâm tình cùng áy náy, chất đầy cảm ngộ mấy ngày nay, từng cái rơi vào trên người Hàn Nại.
Tóc đen như mực, da thịt tuyết trắng sáng bóng như dương chi....
Hương mồ hôi, tiếng than nhẹ, hàng mi ẩn ẩn nhíu lại, thân thể không tự chủ mà cuộn lại...
Lúc tay của Nặc Nhất Nhất tìm được đáy cốc trắng mịn, cô ngẩng đầu, nhìn Hàn Nại đang nhắm mắt trong mê loạn, tay trái tiến lên, cùng nàng mười ngón tương khấu, ánh mắt Hàn Nại nhìn cô đã không có tiêu cự, Nặc Nhất Nhất hôn lên môi của nàng, tay phải không phụ thâm tình mà tham nhập, tiến hành nghi thức thần thánh cuối cùng.
Thân thể Hàn Nại run rẩy cuộn thành một đoàn, giữa lúc ý thức mơ hồ đau đớn cùng hồng mai theo đầu ngón tay Nặc Nhất Nhất song song cuốn tới, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra, bị Nặc cảnh quan toàn bộ liếʍ đi, thân thể Hàn Nại cực kỳ mẫn cảm, cả người hiện lên phấn hồng, run rẩy nỡ rộ trong tay Nặc Nhất Nhất, tuy rằng cảm giác đau đớn đã lấn áp du͙© vọиɠ, nhưng nàng vẫn rất thỏa mãn, hai tay ôm lấy thân thể mềm mại kia, gắt gao ôm nhau, đem bản thân không giữ lại chút nào hoàn toàn giao phó cho cô.
Nặc cảnh quan cảm giác được Hàn Nại không giữ lại chút gì như vậy, cảm động không lời nào có thể diễn tả được, chỉ có thể đem suy nghĩ trong lòng toàn bộ hóa thành hành động.
Vì vậy, mưa gió lại nổi lên....
Một đêm này, Nặc cảnh quan cảm giác mình say, hoàn toàn say ngã vào ngàn vạn nhu tình của Hàn Nại.
Cô rốt cuộc thấy được nữ nhân trong lòng thiên kiều bá mị chưa từng có....
* * * * * *
Đối với sự trầm luân những ngày gần đây của Nặc Nhất Nhất, không chỉ là Hàn Nại, mà Lưu Bạch Ngọc cũng thập phần nhớ thương.
Trong sở thiếu Nặc Nhất Nhất mấy ngày phép, ủy viên cố ý cho cô vài ngày phép bảo cô nghỉ ngươi, lúc nói chuyện cùng Lưu Bạch Ngọc, hy vọng nàng có thể ở phía sau quan tâm Nặc Nhất Nhất.
Lời này đương nhiên không cần ủy viên nói Lưu Bạch Ngọc cũng sẽ đi làm, chỉ là đối với dáng vẻ lợn chết của Nặc Nhất Nhất nàng vô kế khả thi, nhưng nàng chính là loại tính tình nóng nảy, suy nghĩ gì làm cái gì, sáng sớm nhìn Nặc cảnh quan luôn luôn thức sớm cư nhiên bởi vì đắm chìm trong bi thống không tới làm, Lưu Bạch Ngọc cắn môi, hoả tốc thay quần áo xong cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Ngoài ý liệu, bên cạnh xe đứng một thân ảnh màu trắng, Lưu Bạch Ngọc giật mình, nhưng bước tiến dưới chân vẫn không dừng lại.
"Bạch Ngọc."
Tóc dài theo gió nhẹ nhàng phất phới, một thân màu trắng thanh nhã, dưới chân mang giày cao gót thật lâu chưa từng mang, hai tay khoanh trước ngực, Mẫn Văn cứ như vậy mang theo mỉm cười nhìn Lưu Bạch Ngọc, cảnh tượng này cùng cảnh tượng trong trí nhớ chồng lên nhau, trong lúc hoảng hốt, Lưu Bạch Ngọc có chút ngây người.
"Đây là muốn đi đâu?"
Mẫn Văn theo thói quen nhận lấy túi xách của nàng, Lưu Bạch Ngọc lấy lại tinh thần, không đưa túi cho nàng, mà chỉ mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu nhìn từ trên xuống dưới.
Mẫn Văn cong môi cười, vẫy tay: "Bác sĩ Trầm đã xác thực, tôi cảm giác không sai."
"Đâu liên quan đến tôi?"
Lưu Bạch Ngọc liếc mắt, có thể a. đã gần nửa tháng không gặp mặt, vừa thấy mặt đã cùng nàng khen ngợi nữ nhân khác? Bước nhanh vòng qua Mẫn Văn, Lưu Bạch Ngọc mở cửa xe ra, Mẫn Văn nhướng mày, không mời mà tới, ngồi vào ghế phụ
Không khởi động xe, Lưu Bạch Ngọc nhíu mày cầm tay lái nhìn Mẫn Văn, Mẫn Văn nhìn về phía trước, nhàn nhã cầm một lọn tóc dài mà chơi đùa, biểu tình thản nhiên, không phải là khϊếp đảm khẩn trương của trước kia.
Thật đúng là khỏe rồi....Trong lòng Lưu Bạch Ngọc ít nhiều đã kiên định một ít, nhưng song song với yên tâm còn có chút tình cảm khác, nàng nheo mắt nhìn Mẫn Văn, thế nào cảm giác nữ nhân này tựa hồ có chỗ không đúng?
"Nhìn tôi làm gì? Đi a, đi chỗ nào, tôi đi chung với cô."
Mẫn Văn mỉm cười nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc nhíu chặc mi tâm: "Cô theo tôi? Cô không làm việc sao?"
"Ha ha." Mẫn Văn tựa hồ giống như nghe được truyện cười, nghiêng mặt nhìn Lưu Bạch Ngọc: "Cô cư nhiên cũng có thể nghiêm túc nói chuyện đi làm sao? Cười chết tôi."
....!!!!
Trên trán Lưu Bạch Ngọc nổi gân xanh, nếu như nàng nhớ không lầm,đã thật lâu rồi không người nào dám khiêu chiến uy nghiêm của nàng, hôm nay cư nhiên đến một kẻ không có mắt.
Mẫn Văn tựa hồ rất hài lòng đối với phản ứng của Lưu Bạch Ngọc: "Thế nào, cô ghen tị!?"
"Cái gì?"
Lưu Bạch Ngọc cứng rắn nhìn nàng, thế nào cảm giác phương thức trao đổi giữa hai người tựa hồ xảy ra vấn đề.
Trên mặt Mẫn Văn như trước mang theo nụ cười khiến người ta tức giận: "Không phải sao? Tôi khen bác sĩ Trầm cô tức giận, ai -"
Nói xong, Mẫn Văn bất đắc dĩ nhéo khuôn mặt Lưu Bạch Ngọc: "Thật là quá đáng yêu!"
"Mẫn Văn!!!"
Lưu Bạch Ngọc triệt để phẫn nộ rồi, cô hất tay của nàng ra: "Cô sáng sớm phát điên đến trêu chọc tôi cái gì?"
"Đối với cô tôi chưa từng trêu chọc sao?"
Mẫn Văn nhìn Lưu Bạch Ngọc, giọng nói mang theo một tia lạnh lẽo: "Chỗ nào của cô mà tôi chưa từng trêu chọc qua?"
....
Khuôn mặt Lưu Bạch Ngọc bắt đầu phiếm hồng, nàng thực sự là không biết nữ nhân này rốt cuộc dây thần kinh nào không đúng, tại sao có thể có biến hóa lớn như vậy.
"Lái xe, vừa lái xe chúng ta vừa nói."
Mẫn Văn nhìn nàng một cái nhàn nhạt nói, tốc độ đổi sắc mặt quả thực của nàng phong phạm của nàng, Lưu Bạch Ngọc liếc nàng một cái, đạp chân ga: "Cô không hỏi tôi đi chỗ nào?"
Mẫn Văn nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cười nhạt: "Ngoại trừ chỗ của Tiểu Bạch Kiểm kia, cô còn có thể đối với ai giống như vậy nữa."
Lưu Bạch Ngọc vừa nghe lời này liền nở nụ cười, đây rốt cuộc là ai đang ghen, nhưng miệng nàng cũng không tha người: "Cô nói Tiểu Bạch Kiểm nào?"
Mẫn Văn quả nhiên bị chọc giận, xoay người nhìn xoay người nhìn Lưu Bạch Ngọc: "Còn có mấy tên Tiểu Bạch Kiểm?"
Lưu Bạch Ngọc nhún vai, quyến rũ mỉm cười: "Chuyện này bảo tôi nên nói thế nào đây, hai bàn tay thật đếm không hết, nếu không cô thay tôi đếm một chút? Tôi nhớ kỹ lúc học tiểu học cô học môn số học được một trăm điểm đúng không? Cao tài sinh?"
Mẫn Văn hít một hơi thật sâu, rõ ràng lúc đó số học một trăm điểm chính là Hàn Nại, bởi vì nàng chép đáp án nên bị không điểm, Lưu Bạch Ngọc thật đúng là không sai, quả thực một chút tình cảm cũng không lưu lại, loại nữ nhân này chính là phải mạnh bạo.
Lưu Bạch Ngọc vừa nhìn nàng như vậy đã biết nàng đang suy nghĩ gì, nhìn Mẫn Văn cười đến quỷ dị: "Cô còn muốn đối với tôi giống như trước kia ? Tôi cho cô biết Mẫn Văn, ngăn kéo bên tay phải của cô chính là một con dao gọt hoa quả, lão nương tự mình chọn, cô sờ lưỡi dao thử xem. Nhớ năm đó khóa học giải phẩu tôi chính là đứng đầu toàn hệ, cô bây giờ liền muốn cảm thụ một chút sao?"